Cũng may Ôn Ỷ và Tần Lâm đều đã trưởng thành, cũng trở thành người có năng lực.
Lần đầu tiên bọn họ đến nhà hàng gây sự, Ôn Ỷ bèn bảo Tần Lâm báo cảnh sát ngay lập tức.
Cô bay từ thành phố Giang về Bắc Kinh, chạm mặt với bọn họ ở đồn cảnh sát.
Không ngoài dự liệu, Ôn Ỷ bị mẹ mình mắng là đồ phản phúc, chỉ trích cô vong ân bội nghĩa.
Những chuyện này Ôn Ỷ đều không quan tâm.
Trước đó rất lâu, Ôn Ỷ đã nảy sinh ý định cắt đứt quan hệ với cái gia đình này, nhưng từ ấy đến giờ vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Hai người còn lại chẳng liên quan gì đến Ôn Ỷ, nhưng khi ba cô và bà nội cô qua đời đã từng căn dặn cô phải chăm sóc cho mẹ mình. Dù sao bà ấy cũng đã sinh ra cô, dù bà ấy đối xử với cô cay nghiệt đến đâu thì cô cũng không thể làm ra chuyện gì thương tổn đến bà ấy.
Nhưng bây giờ Ôn Ỷ cảm thấy, cô năm lần bảy lượt nhượng bộ sẽ chỉ khiến cho bọn họ càng được nước lấn tới.
Gặp lại bọn họ ở đồn cảnh sát, phía Ôn Ỷ và Tần Lâm không muốn hòa giải.
Cuối cùng của cuối cùng, mẹ Ôn Ỷ không thể không đồng ý với bản giao ước đoạn tuyệt quan hệ mà cô đề xuất. Đến lúc này phía Ôn Ỷ mới chịu hòa giải, không lưu lại tiền án vào hồ sơ của cha dượng cô.
Sau đó Ôn Ỷ đổi hết các phương thức liên lạc, cũng chuyển nhà luôn.
Cô rất ít khi trở về Bắc Kinh, Tần Lâm cũng dần dần chuyển trọng tâm công việc đến thành phố Giang.
Đến khi Thi Hảo kết hôn, Ôn Ỷ lại một lần nữa gặp được chú thím của Tần Lâm.
Hai người đó coi Tần Lâm như con trai ruột của mình. Khi Tần Lâm nói cho họ biết anh có bạn gái, họ đã muốn gặp Ôn Ỷ, nhưng chờ mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trong lễ cưới tràn ngập tình yêu thương.
Ôn Ỷ nhìn người phụ nữ dung mạo dịu dàng trước mặt, chợt cảm thấy không biết nên nói gì với bà ấy.
"Dì à." Cô khẽ gọi: “Lâu ngày không gặp dì rồi."
Mẹ Tần cười khanh khách ngắm nghía cô: “Đã lâu không gặp, cháu ngày càng xinh đẹp, chẳng trách tên nhóc thúi Tần Lâm kia nhớ mãi không quên."
Ôn Ỷ thoáng lúng túng.
Mẹ Tần biết cô lo lắng mới nhẹ nhàng nói: “Chuyện của cháu và Tần Lâm, chú và dì vẫn luôn biết. Trước đây dì đã muốn tìm cháu tâm sự nhưng Tần Lâm không cho, nó không muốn gây cho cháu bất cứ áp lực nào."
Ôn Ỷ ngơ ngác, môi cô khẽ mấp máy: “Xin lỗi, tại cháu…"
"Cháu hãy nghe dì nói xong đã nào." Mẹ Tần cắt ngang lời cô: “Ngày đầu tiên cháu nhận lời yêu Tần Lâm, nó đã kể với chú dì rồi."
Ôn Ỷ: "Cái gì?"
Mẹ Tần nói tiếp: "Tụi trẻ các cháu có cách nghĩ của tuổi trẻ, chú dì già rồi, cũng chưa bao giờ thích can thiệp vào chuyện của tụi trẻ." Bà ấy nhìn Ôn Ỷ cười hì hì: “Nói thật, nếu như dì trẻ hơn một chút nữa thì dì cũng không kết hôn với chú Tần của cháu đâu."
Ôn Ỷ ngay lập tức hiểu ra cái “chuyện” mà Tần Lâm nói với bà ấy là chuyện gì. Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng, không ngờ Tần Lâm lại nói cho hai người họ biết, càng không thể ngờ mẹ Tần biết được suy nghĩ của cô lại không hề bài xích mảy may, thậm chí còn có phần ủng hộ.
Mẹ Tần nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Hôm nay dì tìm cháu trò chuyện chính là vì muốn nói cho cháu biết, không cần có bất cứ áp lực nào. Cháu không muốn kết hôn, vậy thì không kết hôn, chuyện này cháu và Tần Lâm tự quyết định là được rồi. Nhưng những nghi thức nên có thì không thể thiếu được."
Bà ấy bình thản nói: “Cha mẹ nó không còn nữa, nên có một số việc dì và chú nó vẫn phải bận tâm."
Mẹ Tần nhìn dáng vẻ căng thẳng của Ôn Ỷ, cười nói: “Nghi thức mà dì nói, là về nhà ăn cơm."
Ôn Ỷ: "Ơ?"
Mẹ Tần vẫn cười cười: “Nếu cháu và Tần Lâm có thời gian rảnh thì nhớ đến nhà chú dì ăn một bữa cơm."
Ôn Ỷ gật đầu theo bản năng: “Vâng."
Ôn Ỷ đồng ý với bà ấy: "Cháu biết rồi, cảm ơn dì ạ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất