Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Giọng nói này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến Diệp Sanh Ca giật thót tim.
Cô như bị người ta đánh một gậy vào đầu – thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến. Cô âm thầm vùng vẫy tay, nhưng Hứa tiểu thư lại càng nắm chặt hơn.
Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, cộng thêm việc mình đuối lý trước, cô thật sự muốn quật ngã người phụ nữ này một cú.
Hứa tiểu thư cười lạnh một tiếng, cô ta thu lại vẻ ngang ngược trên mặt nhưng thần sắc vẫn kiêu ngạo.
“Tiêu thiếu gia, cô ta là khách của cậu, tôi cũng là khách của cậu.” Cô ta nói, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca, “Cô ta làm bẩn bộ váy mà tôi đã dày công chuẩn bị, chẳng lẽ không nên trừng phạt cô ta một chút sao?”
“Hứa tiểu thư, trên du thuyền có một phòng thay đồ, cô có thể thoải mái lựa chọn váy mới.” Tiêu Duệ Lãng dịu dàng nói, “Đừng làm khó vị tiểu thư đáng thương này nữa, giao cô ấy cho tôi đi.”
“Tiêu thiếu gia, cô ta là gì của cậu vậy?” Hứa tiểu thư có vẻ càng thêm khó chịu, giọng điệu cũng không còn cung kính, “Nếu hôm nay tôi nhất định muốn cô ta phải trả giá thì sao?”
Trong ấn tượng của cô ta, Tiêu Duệ Lãng chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, ở nhà họ Tiêu cũng không có tiếng nói gì, cho nên, cô ta thật sự không coi trọng anh ta.
Tiêu Duệ Lãng đương nhiên cũng nhìn ra sự khinh thường của đối phương, nụ cười trên mặt anh ta càng sâu, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng lạnh lẽo vô cơ.
“Xem ra Hứa tiểu thư không định nể mặt tôi…”
“Mặt mũi của Tiêu thiếu gia không đáng để nể, vậy mặt mũi của tôi thì sao?”
Hai giọng nam đồng thời vang lên, một giọng âm trầm lạnh lùng, một giọng trầm thấp chứa đầy tức giận.
Đầu óc Diệp Sanh Ca ong ong, chỉ hận không thể chui xuống đất cho xong chuyện.
Hứa tiểu thư nhìn về phía phát ra giọng nói thứ hai, sắc mặt đại biến: “Anh… Anh Kỷ?”
Nhà họ Hứa bọn họ trong kinh doanh phần lớn đều dựa vào nhà họ Kỷ, cho nên cô ta dám không nể mặt Tiêu Duệ Lãng, nhưng tuyệt đối không dám chọc giận Kỷ Thời Đình, nếu không trưởng bối trong nhà sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Chỉ là… Người phụ nữ này rốt cuộc là có lai lịch gì, vậy mà có thể khiến cho cả Tiêu Duệ Lãng và Kỷ Thời Đình đều đứng ra giúp đỡ cô? Đặc biệt là Kỷ Thời Đình, người đàn ông này nổi tiếng là lạnh lùng.
“Buông tay.” Kỷ Thời Đình bước ra khỏi đám đông, trên mặt là vẻ giận dữ không thể che giấu, đáy mắt càng thêm u ám đáng sợ.
Hứa tiểu thư không khỏi run lên, vội vàng buông Diệp Sanh Ca ra.
Diệp Sanh Ca theo bản năng lùi lại mấy bước, sau đó gượng cười với Tiêu Duệ Lãng: “Cảm ơn Tiêu thiếu gia ra mặt bênh vực.”
Trên mặt Tiêu Duệ Lãng không còn vẻ âm trầm như lúc trước, ánh mắt anh ta lướt qua người Kỷ Thời Đình, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Không có gì, để khách bị kinh hãi là lỗi của tôi.” Giọng anh ta vô cùng dịu dàng, “Hay là tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi một lát?”
“Không cần đâu…” Diệp Sanh Ca cười gượng gạo, sau đó mới nhìn về phía Kỷ Thời Đình, “Cũng cảm ơn anh Kỷ đã ra tay giúp đỡ… À, bạn trai tôi còn đang đợi tôi.”
Nói xong, cô bình tĩnh xoay người định đi tìm Tần Hựu Huy.
“Đứng lại.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng Diệp Sanh Ca đã cơ bản nắm bắt được cảm xúc của anh, cô biết lúc này anh nhất định đang rất tức giận.
Ban đầu cô định tiếp tục đi về phía trước mà không quay đầu lại, nhưng bước chân lại theo phản xạ có điều kiện mà dừng lại, sau lưng thậm chí còn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cô thầm mắng bản thân mình không có tiền đồ.
Cô nghiến răng, quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình và Tạ Tư Ỷ đang đứng sau lưng anh, cố gắng mỉm cười bình tĩnh: “Anh Kỷ, xin hỏi anh còn có gì chỉ giáo?”

Ads
';
Advertisement