Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Quân Hoa ánh mắt lóe sáng lên: “Vì Kỷ Thời Đình sao? Cậu ta hẳn là sẽ không để ý đến sự tồn tại của vết bớt này chứ?”
Nếu để ý, thì đã không kết hôn với cô rồi.
“Anh ấy không để ý, nhưng không có nghĩa là tôi không làm gì cả.” Diệp Sanh Ca đột nhiên cười một tiếng.
“Nhưng mà cô phải biết, nếu vết bớt biến mất và cô nhớ lại chuyện trước kia, không cách nào chịu đựng nổi thì phải làm sao?” Quân Hoa sắc bén hỏi.
“Tôi đã không còn là đứa trẻ mấy tuổi nữa rồi.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nhìn anh ta: “Chuyện lúc trước không có cách nào tiếp nhận, đối với tôi bây giờ mà nói, có lẽ căn bản cũng không phải là vấn đề.”
“Nhưng, nếu như có hậu quả nghiêm trọng hơn thì sao? Ví dụ như cô đột nhiên thay đổi tính tình, nói không chừng cô còn sẽ làm tổn thương đến người bên cạnh cô, ví dụ như Kỷ Thời Đình.” Quân Hoa nhíu mày: “Đến lúc đó, cô gánh vác nổi sao?”
“Lúc trước khi chưa có vết bớt này, tôi cũng đâu có làm tổn thương bố mẹ tôi?” Diệp Sanh Ca nói xong, sắc mặt lại có chút trắng bệch: “Lại nghiêm trọng hơn thì cũng có thể nghiêm trọng đến mức nào chứ?”
“Sự hiểu biết của tôi có hạn.” Quân Hoa không tán thành lắc đầu: “Tôi vẫn là hy vọng cô đừng mạo hiểm. Dù sao, vết bớt này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.”
… Đúng vậy, quả thật là không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Nhưng mà lại ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Kỷ Thời Đình.
“Quân tiên sinh, tôi tự biết chừng mực.” Diệp Sanh Ca nhìn ông ta: “Hôm nay cám ơn ngài. Công việc của ngài bận rộn nên tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của ngài nữa.”
Rõ ràng là đang đuổi người.
Quân Hoa bất đắc dĩ cười: “Dù sao thì tôi cũng hy vọng cô có thể sống tốt. Nếu có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ thì cô cứ việc nói.”
“Thật sao?” Diệp Sanh Ca nhướn mày: “Nếu như tôi bảo ngài quản lý con gái của ngài cho tốt, đừng để cô ta đến quấy rầy tôi và Thời Đình nữa thì sao?”
Quân Hoa bất lực cười: “Chuyện này… E là tôi không làm được, nhưng mà tôi cũng sẽ không giúp con bé.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Sanh Ca cũng không thất vọng, Quân Hoa chỉ cần có thể khoanh tay đứng nhìn, kỳ thật cũng đã là có lợi cho cục diện của cô rồi.
“Ngoài ra thì sao?” Quân Hoa truy hỏi.
“Không còn gì.” Diệp Sanh Ca không khách khí nói: “Tôi nghĩ chuyện ngài có thể làm được thì Thời Đình cũng có thể làm được.”
Quân Hoa như bị mắc nghẹn, lúc sau mới mở miệng nói: “Nói cũng phải. Vậy thì, tôi xin phép.”
Diệp Sanh Ca tiễn ông ta ra cửa.
Chiếc xe thương vụ màu đen giống như lúc đến, lặng lẽ rời đi, không hề gây ra bất kỳ sự chú ý nào.

Diệp Sanh Ca ngẩn người một lúc, xoay người rời khỏi phim trường trở về khách sạn đoàn phim đang ở.
Sau khi cô trở về phòng, phát hiện Lâm Nhiễm đã chuẩn bị nước tắm cho cô còn rắc rất nhiều cánh hoa.
… Cô nhóc này vẫn rất đáng tin cậy, tháng sau tăng lương cho cô ấy vậy.
Cô nghĩ như vậy rồi nhanh chóng cởi quần áo nằm vào bồn tắm.
Nước nóng bao phủ, khiến cho thần kinh căng thẳng và mệt mỏi của cô dịu đi một chút.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện lúc nhỏ, nhưng mà cho dù cô có cố gắng thế nào, điểm khởi đầu của ký ức vẫn là vẻ mặt đầy đồng tình của luật sư, còn lại trước đó tất cả đều là một cảnh trống rỗng.
Cô có chút chán nản che mặt lại.
… Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho bố mẹ cô không tiếc bất cứ giá nào mà muốn phong ấn ký ức của cô chứ? Ngoại trừ ký ức ra thì còn có chuyện gì đáng sợ hơn sao?
Điều chưa biết thường đáng sợ nhất.
Mặc dù cô không sợ những ký ức có thể khiến cô đau khổ, nhưng lại không thể không lo sợ đến lúc đó cô có gây tổn thương gì cho Kỷ Thời Đình hay không.
Ngay lúc cô đang rối bời, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên vang lên.

Ads
';
Advertisement