Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Nhưng đã mấy ngày rồi…” Diệp Sanh Ca tròn mắt ngạc nhiên, “Theo như anh nói, nếu mãi mãi không điều tra ra được kết quả, chẳng lẽ em phải giữ lại vết bớt này mãi sao?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô một lúc rồi gật đầu nhẹ: “Đúng vậy.”
Diệp Sanh Ca lập tức cảm thấy bị nghẹn.
“Kỷ Thời Đình!” Cô cắn môi, “Nhưng buổi thử vai ngày mai rất quan trọng với em.”
“Ngày mai em có thể thương lượng với đạo diễn Trần. Nếu anh ta không chấp nhận thì từ bỏ vai diễn.” Kỷ Thời Đình nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói kiên quyết, “Sẽ luôn có đạo diễn và nhiếp ảnh gia chấp nhận việc em hóa trang đậm khi diễn, em không cần lo lắng không có vai để diễn.”
Diệp Sanh Ca không thể tin nổi nhìn anh: “Nhưng em đã khó khăn lắm mới giành được cơ hội này…”
“Ừ, anh biết.” Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng vỗ về má cô, nhưng giọng điệu vẫn không cho phép phản kháng, “Nghe lời.”
Diệp Sanh Ca hoàn toàn không ngờ rằng kết quả chờ đợi cô lại là như vậy, cô cảm thấy hết sức khó chịu.
“Thời Đình…” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, liền làm nũng, hai tay ôm lấy cổ anh, khuôn mặt cọ sát vào người anh.
Kỷ Thời Đình thở hắt ra, ngay lập tức nắm chặt cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Làm nũng cũng vô ích.”
“Chẳng lẽ anh không định chạm vào em nữa sao?” Diệp Sanh Ca tức giận ngẩng lên nhìn anh.
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Có biện pháp an toàn.”
Diệp Sanh Ca nghiến răng: “Vậy em không cho anh chạm vào.”
Đáp lại cô là ánh mắt chế giễu của anh.
Diệp Sanh Ca càng thêm bực bội, bực mình thu tay lại, quay người bước vào phòng ăn, quyết định không thèm để ý đến anh nữa.
Kỷ Thời Đình nhìn theo bóng lưng tức giận của cô, trong mắt thoáng qua sự phức tạp và xót xa.
Cha mẹ cô đã dùng mọi cách để cô quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra, sao anh có thể nhẫn tâm để cô nhớ lại và phải chịu đựng nỗi đau đó.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô bé ngây thơ ngày xưa lại phải trải qua những chuyện như vậy. Nếu sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng năm ấy, anh có thể đến tìm cô ngay lập tức, sớm xuất hiện trong cuộc sống của cô, liệu có tránh được tất cả những chuyện sau này không?
Nhưng những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi, ít nhất việc quên đi cũng là một loại hạnh phúc.
Kỷ Thời Đình nuốt khan một cái, dẹp bỏ mọi cảm xúc, rồi đi theo cô vào phòng ăn.
Cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.
Diệp Sanh Ca liên tục chọc vào thức ăn trong bát, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn anh.
Nói đúng hơn, là trừng mắt nhìn anh.
Nhưng Kỷ Thời Đình dường như không để tâm, vẫn ăn uống một cách tao nhã như mọi khi.
Càng nhìn Diệp Sanh Ca càng tức điên lên.
“Có thể, ngay cả khi có vết bớt này, em vẫn có thể chinh phục được đạo diễn và nhiếp ảnh gia.” Kỷ Thời Đình dùng khăn lau miệng, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, “Chẳng lẽ một vết bớt nhỏ như vậy lại khiến em mất hết tự tin sao?”
Diệp Sanh Ca cứng họng, không nói được lời nào.
“Cuộc điều tra cần bao lâu mới có kết quả?” Cô hỏi với giọng uể oải.
“Ba đến năm ngày.” Anh khẽ nhếch môi, “Hoặc là ba đến năm năm.”
“Ba đến năm năm?” Diệp Sanh Ca tức giận đến mức run rẩy, “Không được, tuyệt đối không được! Nếu không xóa vết bớt này, em không thể mang thai được!”
Đây mới là điều cô thực sự lo lắng.
Việc giữ lại vết bớt có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô, nhưng cô vẫn có thể tiếp tục diễn xuất, chỉ là con đường phát triển sẽ bị hạn chế. Điều này cô có thể chấp nhận.
Nhưng nếu giữ lại vết bớt, cô sẽ không thể mang thai.
Không thể mang thai, ông nội chắc chắn sẽ không chấp nhận cô.
Hơn nữa, Kỷ Thời Đình rốt cuộc cũng phải có con cái, gia sản lớn của nhà họ Kỷ không thể không có người thừa kế.
Nếu cô không thể sinh con, chẳng lẽ để người phụ nữ khác sinh cho anh sao?

Ads
';
Advertisement