Phía sau ông Kỷ là chú Tần quản gia, tiếp theo là vài người hầu trong biệt thự, dường như còn có thêm người nữa nhưng Diệp Sanh Ca không còn tâm trí để quan sát thêm.
Bởi vì lúc này tất cả bọn họ đều nhìn cô với ánh mắt tò mò và đầy thích thú, đặc biệt là ông Kỷ mang nụ cười tươi rói trên mặt. Ánh mắt ấy khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cô mở miệng định chào hỏi nhưng chưa kịp nghĩ ra cách thì Kỷ Thời Đình đã bước tới, che chắn cô ở sau lưng anh.
“Ông nội, sao ông lại đến đây?” Anh bình thản nói.
Nụ cười đầy ưu ái trên mặt ông cụ nhanh chóng biến mất, ông lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Thời Đình: “Cháu lại đây!” Sau đó, ông quay sang nhìn Diệp Sanh Ca, giọng điệu dịu dàng hơn: “Cô gái, cháu cũng lại đây, ông nhất định sẽ bắt thằng nhóc này phải cho cháu một lời giải thích.”
Nói xong, ông Kỷ xoay người bước đi.
Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày đi theo sau ông. Diệp Sanh Ca do dự một lúc định nhân cơ hội này rút lui, nhưng chú Tần quản gia mỉm cười chặn trước mặt cô: “Diệp tiểu thư, mời cô đi cùng.”
Diệp Sanh Ca đành phải lo lắng đi theo.
Chú Tần dặn dò mấy người hầu vào trong dọn dẹp phòng, sau đó quay lại thấy Tạ Tư Ỷ đang đứng ở một góc hành lang, không khỏi mỉm cười: “Cô Tạ, nhờ có cô mà ông cụ mới trừ bỏ được mối lo này.”
Khuôn mặt Tạ Tư Ỷ tái nhợt, khi nghe thấy lời nói của chú Tần, cô ta chỉ có thể gượng cười.
Trước đó cô ta đã đề nghị với ông Kỷ tổ chức một bữa tiệc tối, lấy lý do là bữa tiệc sẽ tạo cơ hội để đưa Diệp Tư Ngôn lên giường Kỷ Thời Đình, sáng hôm sau ông cụ có thể đến bắt quả tang, buộc Kỷ Thời Đình phải chịu trách nhiệm với Diệp Tư Ngôn.
Tạ Tư Ỷ biết thực ra ông Kỷ không quan tâm Kỷ Thời Đình cưới ai, điều quan trọng là ông phải bắt được bằng chứng Kỷ Thời Đình ở cùng với một người phụ nữ nào đó. Vì vậy, nếu người ở cùng với Kỷ Thời Đình là cô ta, cộng sự thúc ép của ông cụ và áp lực từ Hứa Thiều Khanh, Kỷ Thời Đình dù không muốn cũng phải cưới cô ta làm vợ.
Nhưng sự việc lại diễn ra không như mong đợi, tối qua khi cô ta nhìn thấy người ở trong phòng của Kỷ Thời Đình là Kiều Nghiễn Trạch, cô ta hiểu rằng Kỷ Thời Đình có lẽ đã sớm phát hiện ra âm mưu này. Vừa rồi khi nhìn thấy người mở cửa là Diệp Sanh Ca, cô ta càng thêm tuyệt vọng.
Dưới sự sắp đặt của cô ta, cả hai người bọn họ vốn không nên ngủ trong căn phòng này, nhưng họ lại ở chung một phòng – điều này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Đến nước này cô ta chỉ còn cách tạm thời nhẫn nhịn. Ít nhất cũng không thể để mất đi sự tin tưởng của ông cụ.
“Ngài khách khí quá, có thể khiến ông Kỷ đồng ý là điều tôi mong còn không được.” Tạ Tư Ỷ vẫn giữ nụ cười dịu dàng như mọi khi: “Tôi đi xem thử những vị khách khác còn ở đây không.”
“Được, vất vả cho cô rồi cô Tạ.” Chú Tần cười đáp, cũng bước về phía gian chính.
Tạ Tư Ỷ cắn chặt môi, quay người đi về phía phòng 207.
Lúc này đã là mười giờ sáng, hầu hết các vị khách nghỉ tại bộ phận khách sạn tối qua đã rời đi, vì vậy các phòng gần như đều mở, người hầu đang dọn dẹp bên trong.
Nhưng cửa phòng 207 vẫn đóng chặt.
Tạ Tư Ỷ gõ cửa, một lúc sau, Diệp Tư Ngôn với khuôn mặt ửng đỏ mới đến mở cửa.
“Á, cô Tạ, sao lại là cô?” Diệp Tư Ngôn thấy cô ta, khuôn mặt có chút thất vọng: “Anh Kỷ đâu? Sáng nay khi tôi tỉnh dậy anh ấy đã không còn ở đây, tôi vẫn đang đợi anh ấy.”
Tạ Tư Ỷ cười lạnh trong lòng, thật ngu xuẩn.
Nhưng trên mặt cô ta lại cười đầy ngạc nhiên thương cảm: “Anh Kỷ? Anh ấy ngủ ở phòng 203 tối qua! Tôi đã đưa cho cô chìa khóa của phòng 203 mà!”
Sắc mặt Diệp Tư Ngôn thay đổi hẳn: “Không thể nào!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất