Những học sinh này vừa đi tới, liền chỉ vào Hạ Phồn Tinh, lớn tiếng nói: "Mọi người nhìn xem, người mặc váy trắng kia, có phải là 'Nữ phóng viên xinh đẹp nhất' không?"
"Đúng rồi, cô ta chính là Hạ Phồn Tinh, giống y như trong ảnh. Chính là cô ta đã đánh Sở Mộng Tuyết của chúng ta, chúng ta nhất định phải yêu cầu Thiên Nghệ Truyền Thông đuổi việc cô ta."
"Trông như vậy mà cũng dám nhận là 'Nữ phóng viên xinh đẹp nhất', cô ta xứng sao? Thật là không biết xấu hổ!"
"Người phụ nữ này lòng dạ rắn rết, vậy mà lại đánh Sở Mộng Tuyết như thế, sao cô ta còn dám ra mặt? Cô ta không sợ bị người ta đánh c.h.ế.t sao?"
Nghe thấy những lời mắng chửi của những người này, Tô Vũ Vi vội vàng kéo Hạ Phồn Tinh đi: "Tinh Tinh, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, chúng ta về công ty đặt đồ ăn ngoài đi! Những người này đáng sợ quá!"
"Được rồi!" Hạ Phồn Tinh đồng ý với Tô Vũ Vi.
Lúc này, tránh đầu sóng ngọn gió, không đối đầu trực tiếp với những người hâm mộ này là đúng đắn nhất.
Thế là, hai người vội vàng trở về công ty, định đặt đồ ăn ngoài ở công ty.
Lúc này, Từ Kỳ lại đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: "Chết rồi! Vừa rồi có rất nhiều fan của Sở Mộng Tuyết gọi điện thoại đến công ty chúng ta, yêu cầu ông chủ đuổi việc Phồn Tinh!"
"Thật sao?" Tô Vũ Vi tức giận nói: "Những người này thật đáng sợ, bọn họ lại không biết rõ sự thật, cứ thế bị Sở Mộng Tuyết dắt mũi, vậy ông chủ nói sao?"
"Tôi đã nói rõ sự thật cho ông chủ, cũng nói rằng chúng ta sẽ phản kích, ông ấy nói cho chúng ta thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, nếu không giải quyết được chuyện này, ông ấy sẽ yêu cầu Phồn Tinh chủ động từ chức." Từ Kỳ nói.
"Tổng biên tập, em có một người bạn sẽ giúp em, anh yên tâm, em sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không để ông chủ khó xử." Hạ Phồn Tinh cam kết.
"Vậy thì tốt, vậy tôi chờ tin tốt của cậu." Từ Kỳ nói xong, lúc này mới rời đi.
Tập đoàn Sở thị
Buổi chiều, Sở Chí Viễn đang ngồi làm việc trong văn phòng, thì cửa văn phòng bị người ta đẩy ra!
Ông ta nhìn kỹ, phát hiện người đi vào vậy mà là Lâm Nguyệt Kiều ăn mặc diêm dúa, vô cùng gợi cảm.
Nhìn thấy bà ta trong nháy mắt, ông ta liền căng thẳng đến mức da đầu tê dại: "Nguyệt... Nguyệt Kiều, sao cô lại tới đây?"
Lâm Nguyệt Kiều nhìn ra ngoài một cái, thấy không có ai, liền lắc lư vòng ba đi tới trước mặt Sở Chí Viễn, vẻ mặt phong tình vạn chủng: "Chí Viễn, em nhớ anh! Em muốn gặp anh, cho nên mới đến tìm anh! Thế nào, anh có nhớ em không?"
Nói xong, bà ta liền đặt m.ô.n.g ngồi lên đùi Sở Chí Viễn.
Hành động này dọa Sở Chí Viễn sợ tới mức vội vàng đẩy bà ta ra.
Ông ta nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt xanh mét nhìn bà ta: "Ai cho cô đến đây? Hai mươi hai năm trước, tôi đã không còn quan hệ gì với cô rồi! Bao nhiêu năm nay, cô cứ bám lấy tôi, lấy chuyện đó ra uy h.i.ế.p tôi, số tiền tôi còn mua cho cô căn hộ ven sông mấy chục triệu ở trung tâm thành phố, chẳng lẽ cô vẫn chưa hài lòng, còn muốn đến dây dưa với tôi?"
Nghe vậy, Lâm Nguyệt Kiều lập tức bày ra vẻ mặt uất ức: "Em thích anh, những năm nay vẫn luôn yêu anh, chẳng lẽ em không thể đến gặp anh sao? Anh cho em tiền thì đã sao? Em cần không phải là tiền, mà là sự bầu bạn của anh."
"Nhưng chúng ta căn bản không có tình cảm, cái đêm năm đó, là do tôi uống say quá, mới vô tình xảy ra quan hệ với cô. Ngoại trừ cái đêm đó ra, bao nhiêu năm nay, tôi nào có động vào cô. Cô cứ lôi chuyện này ra dọa tôi, tôi thật sự sợ cô rồi đấy!" Sở Trí Viễn ôm đầu, vẻ mặt chán nản.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất