Triệu Nguyệt Yên đang đứng thái rau thì bên cạnh xuất hiện thêm một bóng người. Cô quay sang.
" Không phải cháu bảo chú ngồi ngoài đó chơi với hai đứa nhỏ sao. Sao chú lại vào đấy. "
" Hai đứa nó không muốn chơi cùng chú nên chú mới đi vào đây xem có giúp gì được không? "
" Thật sao. Cháu thấy hai đứa rất dính chú mà "
" Bởi vì chúng có chị gái xinh đẹp của chúng rồi "
" Mới không phải " - Triệu Nguyệt Yên không hiểu sao nghe tiếng chị gái xinh đẹp với chất giọng trầm trầm của ai kia thì cảm thấy ngại ngùng vành tai bỗng chốc đã đỏ ửng lên. Còn xém chút nữa cắt trúng tay. may mà có ai đó nhắc nhở kịp.
" Làm ăn hậu đậu như vậy thật khiến người khác lo lắng mà. Để đấy chú làm cho. "
Triệu Nguyệt Yên, bị ép buộc phải bỏ đồ trong tay xuống đứng sang một bên nhìn ai kia đang thành thục thái nốt chỗ rau còn lại, rồi thái đến thịt, khoai tây,.... Hầu như, các nhóm ăn đều là do ông làm, cô chỉ đứng một bên phụ giúp lấy đồ này đồ kia và dọn thức ăn ra bàn.
Vì nhà cô không có ghế ngồi ăn cơm dành cho trẻ con nên hoàn cảnh hiện tại đó chính là cô với ông ngồi trong phòng ăn ăn cơm. Còn hai nhóc kia nhất quyết chỉ chịu ngồi ghế sofa ăn thôi nên được đặt cách bê bát cơm bé bé xinh xinh ngồi ngoài phòng khách vừa ăn cơm vừa xem tiếp phim hoạt hình xem đến vô cùng vui vẻ. Thi thoảng Triệu Nguyệt Yên còn muốn chạy ra xem hai bé ăn cơm thế nào nhưng bị ai kia bắt buộc ngồi xuống ăn cơm của mình.
Khi ăn xong, Trịnh Thừa bảo cô ra ngoài chơi với hai nhóc còn ông ở lại dọn dẹp. Cô đi ra, thấy hai nhóc đã lim dim mắt ngủ, cô đi vào lấy cho hai đứa một chiếc chăn lông ấm áp đắp lên dỗ chúng ngủ say, sau đó đi vào bếp, muốn dọn dẹp giúp ông một tay để còn nhanh chóng đưa hai bé về nhà cho chúng ngủ.
Triệu Nguyệt Yên đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng đang hí hoáy rửa bát để, cô thấy thật yên bình. Cảm giác như một gia đình nhỏ vậy ấm áp, chan chứa tình yêu.
" Chú "
" Hả. Sao lại vào đây. Không phải đã bảo cháu ở ngoài đó chơi với hai đứa nhỏ sao. "
Trịnh Thừa hỏi vậy nhưng qua 5s, rồi 10s không thấy ai trả lời định quay đầu lại nhìn thì thấy eo mình bị ai đó từ đằng sau ôm lấy.
" Trời dạo này hay mưa. Vậy sao chú vẫn chưa đổ cháu "
Hương thơm của từ người cô chui vào trong khoang mũi ông vô cùng dễ chịu. Ông rửa nốt chiếc bát cuối cùng trong tay úp nó lên. Sau đó rửa sạch tay, lau không tay bằng khăn mặt. Từng động tác tưởng chừng như lâu nhưng được ông làm trong vòng chưa đến 30 giây.
Trịnh Thừa quay người lại, hai người mặt đối mặt với nhau. Ông cất tiếng gọi trầm ấm.
" Tiểu Yên "
" Dạ " - Đây là lần đầu tiên, cô nghe được ông gọi cô bằng cách thân mật như vậy, cô ngẩn đầu lên nhìn ông.
" Cháu thích chú sao?" - Cô hỏi
" Vâng. Cháu rất rất.... " Cô còn chưa nói hết thì chiếc môi đã bị lấp kín, cảm giác có chút lạnh nhưng mềm mềm trên môi khiến cô không thể tin được. Mở mắt to mà nhìn.
Trịnh Thừa cười khẽ nhắc nhở cô:
" Tập trung vào và nhắm mắt lại "
Ông ôm cô đặt lên mặt bếp, hai tay cô cũng thuận theo ôm lấy cổ ông, hai cánh môi lại vội vàng hòa vào nhau. Trái tim hai người đều rộn ràng vang lên từng nhịp. Nụ hôn chúc chắc có thể thấy hai người không có quá thành thục.
Đến khi hai tách nhau ra, khuôn mặt Triệu Nguyệt Yên đỏ bừng hơi thở hỗn loạn dựa vào ngực Trịnh Thừa mà thở. Ông đưa tay vuốt vuốt lưng cô giúp cô thuận khí.
" Chú tưởng, cháu học y thì phải là một người điều hòa hơi thở tốt chứ "
" Hừ. " - Triệu Nguyệt Yên chỉ hừ nhẹ mà không nói gì.
Qua một lúc bầu không khí vẫn êm đềm trôi như vậy. Đến khi cô lấy lại hơi thở bình thường. Hai chân cô ngoắc vòng quanh eo ông, đôi bàn tay câu lấy cổ Trịnh Thừa.
" Chú. Lại đến đây hôn thêm một chút đi " - Cô phóng ánh mắt đầy mê hoặc tới.
" Cháu chắc chứ "
" Em chắc mà "
Rồi đôi môi họ lại một lần nữa tìm đến nhau, chiếc lưỡi Trịnh Thừa len lỏi đi sâu vào trong khoang miệng cô, hai người trao cho nhau từng chút mật ngọt ngào. Từng tiếng môi lưỡi giao nhau dưới sáng đèn vàng khiến cho bầu không khí trong phòng bếp bỗng chốc trở nên kiều mị, ướt áp một cách lạ kì.
" Ưm " - Triệu Nguyệt Yên kêu khẽ lên một tiếng.
" Còn muốn thêm một chút nữa không? " - Giọng Trịnh Thừa trầm trầm khàn khàn vang lên.
Triệu Nguyệt Yên cảm giác dưới mông mình có vật gì đó chọc chọc vô cùng không thích. Và dĩ nhiên cô cũng không ngây thơ đến nỗi không biết đó là thứ gì. Nhưng cô còn cố tình mà ở trên eo ông cọ qua cọ lại cọ tới cọ lui.
" Tiểu Yên. Em đừng có mà đùa với lửa " - Mặt Trịnh Thừa trầm xuống.
" Do chú không tự chủ được chứ cũng không phải do em" - Triệu Nguyệt Yên tinh nghịch đáp.
Trịnh Thừa nghĩ, cô nhóc này thật là đáng đánh mà phải dạy dỗ mới được. Nghĩ là làm, bàn tay to lớn của ông di chuyển đến mông cô, nâng người cô tách ra khỏi mặt bếp, bàn tay vỗ một cái.
" Aaaaa. Chú thật là xấu xa mà. " - Mặc dù bờ mông truyền đến cảm giác không đau mấy, nhưng Triệu Nguyệt Yên vẫn la lên. Nhưng chỉ đủ cho hai người nghe vì bên ngoài còn có bọn nhỏ cô không muốn đánh thức chúng dậy.
" Nếu không có bọn nhỏ ở đây chú thật là muốn cho cháu biết chơi lửa thì như thế nào mà "
" Đúng rồi, chú nên đưa hai nhóc về sớm nếu không thì sẽ quá muộn đó. "
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất