Tần Văn Chính đứng ở tại cửa hồi lâu, thẳng đến xe ngựa biến mất ở góc rẽ, mới quay người nói với Chu Thông phía sau:
- Gọi Lạc Thanh Chu tới đây.
- Vâng, lão gia.
Chu quản gia vội vàng rời khỏi.
Lúc này.
Lạc Thanh Chu đã bị tiếng Tiểu Điệp ngoài cửa sổ xua đuổi chim sẻ nhiễu tỉnh.
Rời giường rửa mặt.
Hắn ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, cắn miệng của nàng chuẩn bị trừng phạt nàng một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Bách Linh:
- Cô gia, rời giường chưa? Lão Gia tìm người.
Thì ra Chu quản gia mỗi lần tới gặp Lạc Thanh Chu, đều sẽ phái một nha hoàn đi Linh Thiền Nguyệt cung trước một chuyến.
Hắn cũng không thuận tiện trực tiếp tới nơi này.
Ai biết trong phòng vị ở rể này, tối hôm qua ai ngủ lại đây?
Vẫn để người đại tiểu thư tới gọi tương đối tốt.
Lạc Thanh Chu ra cửa, Bách Linh đột nhiên xích lại gần hắn thấp giọng nói:
- Cô gia, Thiền Thiền sáng nay trở về, đột nhiên té xỉu…
…
Khách sảnh.
Tần Văn Chính đang ngồi trên ghế uống trà sáng.
Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, hình như tâm sự rất nặng nề.
Lúc thiếu niên mặc một bộ nho bào xuất hiện ở cửa, lông mày hắn đột nhiên giản ra, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp.
Lạc Thanh Chu đi vào đại sảnh, cúi đầu cung kính nói:
- Nhạc phụ đại nhân.
Tần Văn Chính đặt chén trà xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt hắn đánh giá toàn thân cao thấp một phen, âm thầm gật đầu: Tiểu tử này ôn nhuận nho nhã, trầm tĩnh nội liễm, lại đầy bụng tài hoa, phong độ nhẹ nhàng. Khó trách ngay cả Vi Mặc cũng tin theo, miệng nói không rời hai chữ tỷ phu. Người làm trong phủ, càng không một người chửi bới sau lưng.
Tần Văn Chính ấm giọng mở miệng nói:
- Thanh Chu, từ chuyện hôm qua có thể thấy được, mặc dù cả ngày ngươi trong phòng đọc sách, cũng là người mưu cao chí lớn, cơ trí thông minh, không phải những thư sinh cổ hủ kia có thể so sánh.
Ngươi cũng biết, đại ca nhị ca ngươi đều vô tâm với sản nghiệp gia tộc, thê tử và thê muội ngươi, đều cửa chính không ra cửa hông không tới. Cho nên ta muốn giao sản nghiệp gia tộc cho ngươi quản lý, ngươi thấy thế nào?
Dừng một chút, lại nói:
- Đương nhiên, sẽ không ảnh hưởng ngươi đọc sách. Ta sẽ để cho Nhị thúc Tam thúc bọn họ giúp ngươi, bình thường chỉ cần ngươi có thời gian, đi xem một chút là được rồi, giúp bọn họ một vài ý kiến. Sau này những sản nghiệp của Tần phủ chúng ta, đại đa số đều có thể kế thừa trên danh nghĩa của ngươi cùng Khiêm... thê tử ngươi. Thanh Chu, ngươi suy nghĩ một chút.
Lạc Thanh Chu nghe xong, trực tiếp nhã nhặn từ chối:
- Đa tạ nhạc phụ đại nhân tín nhiệm, chỉ là Thanh Chu đối với mấy thứ này không hứng thú, cũng không có tâm tư quản lý những thứ này. Thanh Chu hiện tại một lòng đọc sách. Tâm vô bàng vụ. Còn sản nghiệp Tần phủ, Thanh Chu càng không cần. Thanh Chu ở chỗ này có ăn có mặc có ở, cũng đã đầy đủ, không dám yêu cầu xa vời quá nhiều.
Tần Văn Chính nhìn hắn, tiếp tục khuyên nhủ:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất