Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)

 

 - Đao tỷ, còn có những người khác không?   

 

Lạc Thanh Chu hỏi.   

 

Đao tỷ nhíu mày:   

 

- Còn có một người, không biết hôm nay tên gọi là gì.   

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức có cỗ dự cảm bất thường, đang muốn hỏi thăm có phải người lần trước hay không, trên bậc thang đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc.   

 

Lập tức, một thiếu nữ mặc váy màu đen ngang gối, dáng người cao gầy gợi cảm, trên đùi mang quần tất đen lãnh ngạo, lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn và cặp mông to tròn đi tới.   

 

Một đầu tóc đen nhánh như gấm, tóc dài rối tung bên hông, bên hông quấn quanh một roi da dài nhỏ màu đen, đầu roi theo bước chân của nàng hơi rung nhẹ, giống như Linh Xà có linh tính.   

 

Lạc Thanh Chu nhìn cặp quần tất đen gợi cảm kia, trong thoáng chốc, giống như xuyên qua thời không.   

 

Nam tử trung niên tên Ngô Khuê và nam tử kêu Chu Bá Ước, nhìn nàng mặc, trên mặt đều sửng sốt một chút.   

 

Hiển nhiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy loại ăn mặc có chút quái dị và to gan này.   

 

Chỉ có Đao tỷ kiến thức rộng rãi, vẻ mặt bình tĩnh, trực tiếp mở miệng hỏi:   

 

- Ngươi hôm nay tên gọi là gì?   

 

Thiếu nữ roi da hất tóc dài, ngồi xuống bên cạnh, gác đôi chân dài miên man kia lên, lạnh lùng nói:   

 

- Bách Linh Điểu.   

 

Lạc Thanh Chu: - ...   

 

Đao tỷ khóe miệng co giật một chút, đứng lên nói:   

 

- Được rồi, đã đều đến đông đủ, lên đường đi.   

 

Nói xong, nâng đao bản rộng của nàng lên, dẫn đầu đi xuống lầu.

Nam tử trung niên Ngô Khuê vẻ mặt thâm trầm theo ở phía sau.   

 

Lạc Thanh Chu và thanh niên tên Chu Bá Ước kia nhìn nhau, cùng đứng dậy, đi xuống.   

 

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng hắn, sờ roi da bên hông, đi theo sau.   

 

Ngoài cửa lớn, đã có xe ngựa chờ sẵn.   

 

Mấy người lần lượt lên xe ngựa.   

 

Ba nam tử ngồi cùng nhau, Nam Cung Mỹ Kiêu với đôi chân dài quyến rũ ngồi cùng Đao tỷ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nào đó đối diện.   

 

Lạc Thanh Chu thấy nàng cứ nhìn mình, do dự một chút, quyết định giải thích một tiếng:   

 

- Bách Linh Điểu cô nương, ta cảm thấy chuyện đó, ta cần phải giải thích một chút.   

 

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:   

 

- Ta cảm thấy không cần thiết.   

 

Lạc Thanh Chu mắt đối mắt với nàng một lúc, nhún vai nói:   

 

- Được thôi.   

 

Không cần thiết cũng không cần nói.   

 

Hắn không có thói quen tranh luận với nữ nhân.   

 

Hiểu lầm thì hiểu lầm đi.   

 

Dù sao hiện tại một đoàn đội, chí ít ra ngoài nàng sẽ không làm gì hắn.   

 

Trong xe, những người khác ánh mắt đều hiếu kỳ nhìn hai người một chút, trong lòng đoán chừng hai người có mâu thuẫn gì đó.   

 

Một đường không nói chuyện.   

 

Xe ngựa thuận lợi ra khỏi thành, lao vùn vụt trên đường lớn xóc nảy.   

 

Nam Cung Mỹ Kiêu tựa ra sau, hai tay ôm ngực, chân dài thong dong, nhắm mắt dưỡng thần, một ngón tay thon dài nhịp nhịp trên cánh tay, hình như đang suy nghĩ chuyện gì.   

 

Trong lòng Lạc Thanh Chu cũng suy nghĩ.   

 

Hắn nghĩ phải nhanh luyện gân thành công, có được tốc độ nhanh hơn và lực bộc phát mạnh hơn, đến lúc đó tiện giải quyết triệt để những người Tống gia kia.   

 

Xe ngựa rất nhanh ngừng lại trên đường nhỏ ngoài Hắc Mộc lâm.   

eyJpdiI6Ikx3ZE15cDZ0a1wvU0NxQW44TVRFZnBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9DWjkwSzhNQ3JSZWdPMkhhNUZubWlWcGJBamM5MnI5XC9jbHB3QlVyK1UxTEVTVytmeStnd3MrWkwyNjdyNE9CIiwibWFjIjoiZDdiNTAyZmZiZTJmMzdlNDgzODZmOTJkN2E4MGZkZDQ1Y2Y5NGJiOGUyNmE5YWYyMDIwNmM4MmQ0OGRiNThjMyJ9
eyJpdiI6Ik1sZ1wvTlQ4ampBQ3hxNEs5YWZ3cnRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVIV20yQkhETCt0Q3oxN0hPcm1qSHFGZ3pQUEdLZ1EySkY4ZHVIWHhYT1dBZkZBbnVhb3l0NlNubGFrK0VcL1dSMXdvUHM0aHZYSGpzalh3QTdsQ3IzS1VuN2tIWE5DbG9XOFhTRlhXOTBRTEdaMHB5Nis4dWJRZGNjSVFmUExDSGJoSkRhVGhpOXozZUJEOWxXV1ZRT0Vlakd5Z2J3dU1mSm9HOTNNN1BzbHc9IiwibWFjIjoiZjNlYTY3ZTYyYTIxYWI1NmFlOGQ0N2YyMmNhMzk3YzliMDJhZWVkMWRlNmQ1NzkyZmJjZDI4ZDAwMmFhNjllNiJ9

Bởi vì hôm nay có người mới, cho nên nàng nói lại lần nữa những việc cần phải chú ý và việc tổ đội.  

Ads
';
Advertisement