Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)

 Tần Vi Mặc yên lặng, không trả lời.   

 

 

Lúc đi vào hậu viện, mới dừng bước lại, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:   

 

- Mẫu thân, ta muốn thử xem, cùng Hạ Thiền... Lại gần một chút. Có lẽ, ta sẽ không bài xích nàng nữa...   

 

Tống Như Nguyệt sững sờ một chút, lập tức bác bỏ:   

 

- Không được, trước kia cũng không phải không tiếp xúc qua, mỗi lần tới gần nàng, ngươi đều ho ra máu. Đừng lấy thân thể ngươi ra đùa, ngươi lại gần nàng làm gì? Nàng lại không nói lời nào, cũng sẽ không hàn huyên với ngươi, hoàn toàn không cần thiết.   

 

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:   

 

- Không, mẫu thân, cần thiết...   

 

Tống Như Nguyệt sững sờ một chút:   

 

- Chỗ nào cần thiết?   

 

Tần Vi Mặc không trả lời, trong mắt lộ ra vẻ quật cường.   

 

Vì tỷ phu...   

 

Ngoài phủ, trên bậc thang.   

 

Hai bên ánh đèn chập chờn mờ nhạt.   

 

Lạc Thanh Chu đứng ở nơi đó, trong lòng vừa suy nghĩ vừa chờ bóng người đơn bạc ven đường kia.   

 

Nhưng đợi một hồi, lại đột nhiên phát hiện nàng đứng đó không nhúc nhích.   

 

- Hạ Thiền! Ngươi làm gì vậy?   

 

Hắn tỉnh hồn lại, hô một tiếng.   

 

Hạ Thiền đứng ở ven đường cách đó không xa, ánh mắt nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo, không trả lời, cũng không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu đành phải đi xuống bậc thang, đi tới, đi tới trước mặt của nàng nói:   

 

- Thế nào? Tại sao không trở về nhà?   

 

Thiếu nữ hai mắt lạnh như băng nhìn hắn, vẫn không nói chuyện.   

 

Lạc Thanh Chu và nàng nhìn nhau một lát, đột nhiên vỗ đầu một cái, nhớ lại:   

 

- Mứt quả!   

 

Hắn vội vàng xoay người, đưa lưng về phía nàng, từ trong ngực móc ra một chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt của nàng:   

 

- Thật có lỗi, vừa rồi ta vẫn đang suy nghĩ, quên chuyện này. Ăn đi, còn nữa.   

 

- Hừ!   

 

Thiếu nữ đoạt lấy mứt quả, lúc này mới bước nhanh đi tới cửa.   

 

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co quắp một chút, đi theo phía sau nàng.   

 

Hai người cùng nhau đi vào phủ, cùng rẽ về Linh Thiền Nguyệt cung.   

 

Hạ Thiền thả chậm bước chân, cúi đầu ngụm nhỏ ăn mứt quả, mỗi khi hắn tới gần nhìn nàng, nàng đều sẽ quay mặt chỗ khác, không cho hắn nhìn thấy bộ dáng nàng ăn.   

 

Lạc Thanh Chu thấy nàng một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, lúc đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, đột nhiên mở miệng nói:   

 

- Thiền Thiền, mứt quả của cô gia ăn ngon không?   

 

Hạ Thiền đột nhiên dừng bước, hình như muốn xoay đầu lại ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, uy hiếp hắn, nhưng đột nhiên nhớ tới môi của mình còn dính nước đường sáng lóng lánh, má có chút phồng lên, miệng còn ngậm nửa viên mứt quả.   

 

Nàng đứng ở đó, nghiêng người, mặt xụ xuống, nắm chặt kiếm và mứt quả trong tay, có chút không biết làm sao.   

 

Lạc Thanh Chu nín cười, lại cố ý đi đến trước mặt nàng nói:   

 

- Thiền Thiền, ta hỏi ngươi, ngươi tại sao không nói chuyện?   

 

Hạ Thiền uốn éo thân thể, lưng quay về phía hắn, lập tức dùng sức nuốt mứt quả xuống, lại trực tiếp dùng tay áo lau lau miệng một chút.   

 

Sau đó mới uốn éo thân thể, xoay người sang chỗ khác, nắm chặt kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.   

 

Nhưng là...   

 

Sau lưng trống trơn, người nào đó đã không biết tung tích...   

eyJpdiI6Ik5YYW15WHZOaEJxVnZcLzBZWVdIMlRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVBOThwNmwrUWJ6QnJvQUorNlRHSkxJUUdBQjh2ejNBOFQ1bzM5c1o5WmlLYnZIRnQxWDFBaUx4MUVkWEJOajAiLCJtYWMiOiI0MjhjM2M3YTIxNzA5MGYzNmZmNTg0NTUxMDk0NWUzMDMzZWYzZjk1NGMzM2NlMWI1N2Y0ODIwYzc0MTRiNmM3In0=
eyJpdiI6Ik9Ya1VDT3pSTVlBKzlSbGNvR2VhcEE9PSIsInZhbHVlIjoidk8xaGQzRVNxK3RRSkRFc0dMdTllNFoyME9uQ2hzZVFCR0pXUG5hTnFlczZIV2hXNWlUalBRTTBDSENTMkV0djA0dDhTalA0NTJkcm1GTU5OY1lPQlMyXC9sQlI4a0VzZlVcL3VSZDJYSVlhRk04RDR6cFBIOU9QZ2JNOVhqMHVoVHd3OVVTcXZ5QXkxXC95d2JFOUxnZWpLUUp5c2lFS09ZbHhYTkhSK2RvQ2FtXC9Jd0NGUWFSSTNCQ3lleGw2YXREUGpFZlNXSlkzTks3WHhzT2F6bDJhRCtHUlFzR1Z0VDhJOFwvSWhYZ3g1a3hRMVVcL0FrdTFibklpWk5qVkZxUTRjNnpcLzEydEN0SWZPMXJkWENycnpDU3JRPT0iLCJtYWMiOiJlZGRjY2MzNTEyMDQ0ZDJjYzdlMDVhZmQxMDI3MWJkMGY1NWQ0YzRlZDQ3OTJjY2Q0NTcxZDM2OGE5ZGRkYTk5In0=

Ads
';
Advertisement