Tần Vi Mặc cau mày nói:
- Tỷ phu, ngươi nói có phải là chuyện cha từ tước hay không?
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, gật đầu nói:
- Cũng có khả năng, dù sao cái này liên quan đến lợi ích tất cả quý tộc. Thật ra Trưởng công chúa muốn động chỉ là đời thứ ba phong tước về sau, trong gia tộc quý tộc không có người ra xuất lực cho quốc gia. Rất nhiều quý tộc mục nát vô năng, mỗi một thời đại đều chỉ muốn thừa kế tước vị hưởng thụ bổng lộc quốc gia, nhưng không có một tộc nhân có tác dụng cho quốc gia. Dần dà, toàn bộ quốc gia đều sẽ bị bọn hắn kéo đổ. Chi tiêu hàng năm đối với mấy quý tộc này, đoán chừng đều là một bộ phận rất lớn...
Tần Vi Mặc an tĩnh nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi phân tích, thấp giọng nói:
- Tỷ phu chỉ là gặp mặt Trưởng công chúa một lần, lại hiểu Trưởng công chúa như vậy. Nếu Trưởng công chúa nghe những lời vừa rồi của tỷ phu, đoán chừng càng sẽ xem ngươi là tri kỷ, ngưỡng mộ tỷ phu. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải bắt tỷ phu đi...
Lạc Thanh Chu thấy mình nói có chút nhiều, vội vàng dừng lại câu chuyện, nói:
- Nhị tiểu thư, sao chép đi.
- Nha.
Tần Vi Mặc lộ vẻ mặt sầu lo, cầm bút lên, dừng một chút, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ thanh lệ động lòng người lên nhìn hắn:
- Tỷ phu, ngươi thật sẽ không rời khỏi Tần gia chúng ta, rời đi ta... Tỷ tỷ sao?
Lạc Thanh Chu cúi đầu mài mực, nói:
- Sẽ không.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra ý cười, gật đầu nói:
- Ừm, Vi Mặc tin tưởng tỷ phu nhất định sẽ không.
Nàng nâng bút chấm mực, tay mềm nhẹ lay động, bắt đầu cúi đầu sao chép.
Từng chữ nhỏ xinh đẹp đen như mực rất nhanh hiện đầy giấy tuyên tuyết trắng, cũng hiện đầy trong đôi mắt sáng rỡ kia của nàng.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân nhỏ trần trụi tuyết trắng dưới váy nàng, nhịn không được nói:
- Nhị tiểu thư, ngươi có muốn mặc vớ vào hay không?
Thiếu nữ giật mình, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức rụt rụt chân nhỏ, trốn ở dưới làn váy tuyết trắng mềm mại, trên gương mặt trắng nõn nhiễm lên đỏ ửng, thấp giọng nói:
- Ừm... Tỷ phu...
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn ngoài cửa hô:
- Thu nhi, mau vào cho...
- Khục... Khụ khụ...
Thiếu nữ đột nhiên lại bắt đầu ho khan.
Lạc Thanh Chu vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, lúc này mới nhớ tới còn không có cho nàng phục dụng linh dịch, vội vàng lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, đưa tay cầm bàn tay nhỏ của nàng lên, nói:
- Nhị tiểu thư, lại thêm hai giọt.
Đầu tiên là linh dịch đen như mực, tiếp theo là linh dịch xanh đậm.
Vừa rơi xuống ngón trỏ tinh tế xanh nhạt của thiếu nữ liền dung nhập vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu buông ra tay nhỏ của nàng, thu hồi bình sứ, sau một lúc lâu, lo lắng hỏi:
- Nhị tiểu thư cảm giác khá hơn chút nào không?
Ánh mắt thiếu nữ nhìn chỗ linh dịch biến mất trên đầu ngón tay, hiếu kỳ nói:
- Tỷ phu, bọn chúng tiến vào thân thể Vi Mặc à?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhị tiểu thư có cảm giác gì?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất