Ở trạng thái hợp thể, chiến lực của Thời Không Song Thần Lão mạnh hơn không chỉ một bậc.
Mà cũng chính vì cường đại, lòng tin của hai người lập tức tăng mạnh.
“Thời Không Xiềng Xích!”
Ý niệm vừa động, Thời Không Thần Lực bắn ra ngưng kết thành vô số sợi xiềng xích lao đến, trên những xiềng xích lại phủ đầy gai nhọn muốn khoá chặt Lạc Nam.
Nhưng mà Bất Hủ Bá Y chỉ đơn giản phất lên, tà áo tung bay, sức mạnh bùng nổ chấn vỡ toàn bộ những xiềng xích này.
Hiện tại Bất Hủ Thần Văn không chỉ dùng để phòng ngự mà sức mạnh của nó cũng cực kỳ kinh khủng.
Cảm thấy không cam lòng, Thời Không Song Thần Lão lại một lần nữa đánh ra.
Bốn cánh tay phân biệt thi triển một lúc bốn loại Thần Kỹ.
“Hỗn Độn Tứ Môn – Hỗn Độn Thú Xuất!”
Theo ấn pháp được kết thành, sau lưng bọn hắn mở ra bốn cánh cửa thời không.
RỐNG! RỐNG! RỐNG! RỐNG!
Từ trong bốn cánh cửa vang lên từng tiếng gầm hung tợn, bốn con quái vật đến từ Hỗn Độn lao vọt ra.
Một con Đường Lang màu đen kịt tốc độ kinh người, nhanh hơn tàn ảnh, song đao loé lên Hỗn Độn Chi Lực sắc bén dị thường.
Một con Tinh Tinh hình thể như núi, trong lòng hai bàn tay của nó vậy mà khảm nạm hai viên Thiên Thạch đang hừng hực thiêu đốt.
Một gốc Ma Thụ khổng lồ, những cành cây như vô số cánh tay dài, những rễ cây như vô số con độc xà uốn lượn.
Một con Hắc Giao hung ác giương nanh múa vuốt.
Cả bốn con hung thú đều có chiến lực sánh ngang Thần Đạo Hậu Kỳ, hơn nữa còn sở hữu Hỗn Độn Thần Lực.
Vừa mới hiện thân, chúng nó đã điên cuồng dùng đủ mọi kiểu tấn công vây lấy Lạc Nam.
Đường Lang di chuyển như một sát thủ, song đao liên tục chém vào Bất Hủ Bá Y phát ra những tiếng ma sát rợn người như dùng đao bổ vào kim loại, tia lửa bắn tung toé.
Tinh Tinh vung tay chưởng liên tục, mỗi một chưởng đều bắn ra một viên Thiên Thạch khổng lồ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã có hàng trăm khối thiên thạch lao về Lạc Nam.
Ma Thụ thiên về khống chế, vô số cánh tay và những con độc xà giăng kết như thiên la địa võng, tìm cơ hội siết chặt Lạc Nam không bỏ.
Mà Hắc Giao càng là tấn công trực diện, miệng rộng phát ra Thôn Phệ Chi Lực như hố đen vũ trụ muốn nuốt chửng con mồi.
Ánh mắt Lạc Nam loé lên, hắn nhận ra bốn con thú này đều là tồn tại chân thật chứ không phải do lực lượng tạo thành.
Điều này đồng nghĩa Thời Không Song Thần Lão còn là Ngự Thú Sư, bọn hắn sở hữu quái thú cường đại đến từ hỗn độn.
Nhớ đến Đế Vi, nhớ đến tên Cốt Tu từng tập kích mình và Thái Diễm... tất cả đều sở hữu yêu thú đến từ Hỗn Độn.
Xem ra Hỗn Độn Minh Chủ có biện pháp đặc biệt để thu phục những yêu thú này, giống như hắn cũng sở hữu thủ đoạn thu phục Tinh Không Thú ngày trước vậy.
“Chết!”
Nhân lúc tứ thú vây công Lạc Nam, Thời Không Song Thần Lão cũng không rảnh rỗi.
Bọn hắn biến mất vào không gian, một lần nữa xuất hiện đã ở trên đỉnh đầu hắn, bốn cánh tay bá đạo chưởng ra.
Tầng tầng lớp lớp không gian hình thành như hàng vạn thế giới trấn xuống đầu hắn.
“Cút hết đi!”
Lạc Nam biểu lộ lạnh lùng, ống tay áo nhẹ phất.
Hộp đựng kiếm mở ra...
KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG...
Khoảnh khắc đó, một vạn thanh Thần Kiếm phô thiên cái địa phóng ra như lưu tinh cuồng vũ.
XOẸT XOẸT XOẸT...
Loạn Đạo Kiếm Khí bá đạo không gì cản nổi bao phủ trên thân kiếm, những nơi lướt qua đều chém nát tất cả, đem Lạc Nam bảo hộ ở trung tâm một cách bất khả xâm phạm.
Nào là cành cây, rễ cây, phi đao, thiên thạch, Thôn Phệ Chi Lực... tất cả đều bị số lượng phi kiếm khổng lồ đạt đến Thần Binh càn quét.
“Một vạn thanh Thần Binh? Điều này thật điên cuồng!”
Ngay cả Thời Không Song Thần Lão cũng tê dại cả da đầu, tầng tầng lớp lớp không gian do bọn hắn tạo ra cũng bị phi kiếm chém thành mảnh vụn vỡ nát như thuỷ tinh tán loạn.
Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu...
“Lên!”
Lạc Nam một tay chỉ ra, vô vàn Bất Hủ Thần Văn rời khỏi Bất Hủ Bá Y dung hợp vào trên từng thanh Thần Kiếm.
Ngay lập tức, bất kể là khả năng phòng ngự hay uy lực của một vạn phi kiếm đều tăng đến mức kinh hãi thế tục.
“Vạn Kiếm Quy Tông!” Lạc Nam như thần linh giang rộng hai tay.
Vạn kiếm hội tụ hình thành lốc xoáy càn quét tất cả...
“HỐNG!”
Trong những tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ, bốn con Hỗn Độn Hung Thú đều bị phanh thây, máu đen như mưa rơi xuống, không có một ngoại lệ...
Da thịt, xương cốt đều bị nghiền thành từng khối.
Dù Hỗn Độn Đường Lang tốc độ nhanh đến đâu, liều mạng đào tẩu thì ở giữa biển kiếm mênh mông vô tận phong toả mọi đường lui cũng không thoát khỏi kết cục thê thảm.
“Thực lực của kẻ này hiện tại, e rằng chỉ có những Thần Lão đứng đầu mới đủ khả năng chống lại.” Thời Không Song Thần Lão sợ đến phát run.
Thần Đạo Sơ Kỳ đã kinh khủng như thế, nếu hắn đạt đến Thần Đạo Viên Mãn...
Hai người thật sự không dám tưởng tượng.
“Các ngươi đứng thứ mấy trong số những Thần Lão?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
“Thời Không Hỗn Độn Tướng, hiện!”
Đáp lại hắn, hai kẻ này vẫn ngoan cố triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng của mình, hiển nhiên quyết định sống chết đến cùng.
“Chơi đùa đủ rồi!” Lạc Nam hừ lạnh.
Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay, toàn bộ Bất Hủ Thần Văn trên vạn thanh phi kiếm quay về quy tụ lên thân kiếm Lạc Hồng.
Chưa dừng lại ở đó, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Bất Hủ Thần Văn dung hợp vào bên trong Bỉ Ngạn Hoa, khiến đoá hoa này toả ra kim quang cổ kính, lại mỹ lệ và cao quý không cách nào hình dung.
Hoá Vũ Bá Thần Thể kích hoạt, hai vạn hành tinh mãnh liệt xoay tròn.
Bất Hủ Bá Cốt vận chuyển bên trong cơ thể.
“AAAAAAA... mạnh quá baba ơi!!! Cảm giác này thật sự chưa từng có!” Lạc Hồng Kiếm lắc lư điên cuồng vì luồng sức mạnh nhận được là quá lớn.
“Haha, còn nữa.” Lạc Nam cười gằn, Bá Thần Lực từ trong Bá Đỉnh như đại hồng thuỷ bùng nổ mà ra.
“Pháp Tướng Thần Thông – Thâm Uyên Hỗn Độn!”
Thời Không Song Thần Lão ngửa đầu thét dài, Thời Không Hỗn Độn Tướng bỗng nhiên dịch chuyển không gian, lập tức hoá thành một cái vực sâu vô tận nuốt chửng lấy Lạc Nam mà không cho hắn bất cứ cơ hội né tránh nào.
Vực sâu vô tận điên cuồng nghiền ép, như một cái máy xay thịt có thể nghiền nát tất cả sinh linh rơi vào trong đó, ngay cả Thể Thần Viên Mãn cũng không ngoại lệ.
“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”
Nhưng khi Lạc Nam điều động thể chất, Bất Hủ Thần Văn bao trùm toàn thân.
ROẸT ROẸT ROẸT...
Thâm Uyên Hỗn Độn nghiền ép, ma sát như đụng phải một pho tượng bất khả xâm phạm, chỉ lưu lại những vết xước, không thể đụng vào da thịt của Lạc Nam.
Tóc dài tung bay, hai mắt Lạc Nam trở nên uy nghiêm không gì tả nổi, lạnh lùng tuyên bố:
“Bất Hủ Chi Chủ phán các ngươi tội chết!”
ONG!
Lạc Hồng Kiếm nâng lên...
Thần Tị!
Thời gian và không gian như đứng im...
Không có bất cứ động tĩnh nào phát ra, uy lực quá mạnh lấn át toàn bộ thanh âm mà Thời Không Thần Lão có thể nghe thấy.
Bọn hắn chỉ kịp chứng kiến Thâm Uyên Hỗn Độn do đích thân Chí Tôn Pháp Tướng mạnh nhất của mình hoá thành bị chém thành hai nửa từ trên xuống dưới.
PHỐC!
Máu tươi bắn lên tận trời, cơ thể dung hợp của bọn hắn cũng bị rọc ra làm đôi.
Một kiếm bá đạo huỷ diệt tất cả, linh hồn của bọn hắn sợ hãi thoát khỏi cơ thể muốn đào vong nhưng lại gặp phải Bất Hủ Bá Thế phong toả.
“Diệt Thần Kiếm Trận!”
Một vạn Thần Kiếm phong toả hình thành đại trận, ngăn chặn mọi đường lui.
“Đoạt Hồn!”
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn loé lên, Lạc Nam dự định đoạt lấy linh hồn hai kẻ này.
“Phu quân chậm!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở:
“Linh hồn của bọn hắn bị Hỗn Độn Minh Chủ hạ cấm chế, sẽ tự động kích nổ khi bị thu phục hay dò xét ký ức, chàng hãy dùng Bất Hủ Thần Hồn của mình dung hợp cùng Quy tắc Bá Đạo xoá đi cấm chế.”
“Hiểu rồi!” Lạc Nam gật đầu, Bất Hủ Thần Hồn và Quy tắc Bá Đạo phóng ra khỏi cơ thể, xông thẳng về linh hồn của Thời Không Song Thần Lão.
Nhưng khiến cả Lạc Nam và Kim Nhi không lường được chính là, trong mắt Thời Không Song Thần Lão hiện lên vẻ cuồng nhiệt như tín đồ cuồng giáo, ngửa đầu gào lên:
“Chúng ta vô dụng, hổ thẹn với chủ nhân!”
BÙM!
Nổ tung vang lên, tự bạo linh hồn, cả hai triệt để vẫn lạc.
Hiển nhiên bọn hắn thà chết cũng không để Lạc Nam được lợi hay khai thác bất cứ thông tin gì.
“Khốn kiếp!” Lạc Nam bất mãn mắng một tiếng.
Kim Nhi cũng bất đắc dĩ nhún vai:
“Xem ra sau khi đuổi theo chàng về quá khứ, bọn hắn đã sẵn sàng đón nhận cái chết.”
Lạc Nam gật gù, không hổ là Hỗn Độn Minh Chủ... có thể khiến Thần Đạo Viên Mãn như chó với chủ, quả thật đáng gờm.
“Vong Linh Trỗi Dậy!”
Hắn điều động Lục Đạo Luân Hồi Tâm, tiến hành triệu hoán Vong Linh.
Rất nhanh, Vong Linh của Đường Lang, Tinh Tinh, Ma Thụ, Hắc Giao đều trỗi dậy thành công, trở thành nô lệ trung thành.
Chỉ là đáng tiếc, hai con hàng Thời Không Song Thần Lão lại triệu hoán Vong Linh thất bại.
Bởi bọn chúng tự bạo toàn bộ linh hồn, ngay cả một tia Hồn Lực yếu ớt nhất cũng đã tan biến.
“Mất đi hai vong linh, nhưng cũng có chút thu hoạch!”
Lạc Nam cười tà nhìn lấy Hỗn Độn Thời Gian và Hỗn Độn Không Gian đang bị vạn kiếm vây quanh.
Hắn ném ra Bá Đỉnh, cường ngạnh trấn áp đem chúng nó hút vào.
Nhận ra chúng nó có linh và không chịu phục tùng, Lạc Nam lười nói nhảm, trực tiếp điều động Quy tắc Bá Đạo xoá đi linh trí của chúng nó.
Khả năng của Minh Hà kích hoạt, màn nước không gian mở ra, hắn ung ung rời khỏi hiện trường.
Bất Hủ Bá Thế cũng chậm rãi tan biến...
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Loạn Hoàng Vũ đuổi đến theo nhờ cậy của Thiên Hoàng Quốc Chủ.
Nhưng khi nhìn thấy phủ công chúa đã hoá thành một vùng đen kịt trống rỗng như chân không, vô số hố đen vẫn chưa khép lại, trời và đất biến mất liền khiếp sợ không thôi.
“Ta cũng không biết a!” Thiên Hoàng Quốc Chủ nóng ruột gầm lên:
“Mau tìm kiếm công chúa!”
Thần thức của hai vị Quốc Chủ đảo khắp toàn bộ Đạo Quốc, con kiến nhỏ cũng không thoát khỏi tầm mắt của bọn hắn, nhưng lại chẳng phát hiện chút dấu vết hay tung tích khác thường nào.
“Kết giới vừa rồi đã mất, chứng tỏ kẻ tạo ra nó cũng đã rời đi...” Loạn Hoàng Vũ vuốt cằm:
“Ngay cả ngươi điều động Thiên Hoàng Tỷ cũng không thể phá vỡ, người tạo ra kết giới chắc chắn có tu vi bằng ta.”
“Là kẻ nào ra tay bắt cóc Thiên Khả sao? Đối phương có mục đích gì?” Thiên Hoàng Quốc Chủ sợ hãi hỏi.
“Ngu xuẩn, một tiểu công chúa của ngươi còn chưa đến mức cần đại năng cấp độ như vậy ra tay, có lẽ nàng chỉ xui xẻo bị liên luỵ mà thôi.” Loạn Hoàng Vũ nhíu chặt chân mày:
“Tạm thời phong toả tin tức, toàn lực điều tra!”
......
Lạc Nam xuất hiện tại Sát Chiến Điện, che đậy mọi khí tức không để ai biết được.
Hắn phất tay, Thiên Khả được phóng xuất ra ngoài.
“Ngươi khốn kiếp, nơi này là đâu?”
Vừa nhìn thấy Lạc Nam, Thiên Khả như con mèo bị chọc giận, hung hăng lao đến cắn hắn.
Lạc Nam lách mình né tránh, thuận miệng bịa chuyện:
“Thanh Quân nhờ ta đến giúp cô!”
“Giúp? Giúp chuyện gì?” Thiên Khả giận dữ hỏi: “Ngươi bắt cóc ta là giúp ta? Đường đường là Bách Đạo Quán Quân lại làm ra hành vi đê tiện bỉ ổi.”
“Nín!” Lạc Nam trừng mắt nhìn, lạnh lùng quát:
“Không thấy có hai kẻ muốn lấy tính mạng của cô à? Nếu ta không xuất hiện kịp thời thì sao?”
Thiên Khả nhớ lại tình huống nguy hiểm khi đó, quả thật là Lạc Nam đã ra tay đối phó hai kẻ bí ẩn.
Thấy nàng bị mình dụ dỗ thành công, Lạc Nam chỉ vào Nhập Phàm Hồ giới thiệu:
“Thanh Quân nhớ đến người muội muội như cô sắp hoá phàm, vì vậy gọi cô đến cho cô dùng ké cái hồ này.”
Biết được công dụng thần kỳ của Nhập Phàm Hồ, ánh mắt Thiên Khả sáng lên, lại cảm động vì Loạn Thanh Quân chu đáo.
Lạc Nam lấy ra Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan giao cho Thiên Khả nói:
“Cô đã gần đạt đến Bán Thần, hai thứ này vừa vặn sẽ đủ... khi đó hãy vào Nhập Phàm Hồ!”
Hắn không thể mang Thiên Khả từ quá khứ trở về thực tại, bởi lẽ Thiên Khả sẽ không thể gánh nổi phản phệ kinh khủng, mà hắn cũng sẽ vì vậy mà gặp phản phệ nặng hơn.
Cách tốt nhất là thay đổi vận mệnh của nàng, để nàng ở nơi an toàn, không bị Hỗn Độn Minh Chủ bắt giữ.
Vẫn còn gần trăm năm mới đến ngày Thiên Khả tử vong, Lạc Nam cũng không thể giam cầm người vô tội như nàng lâu như thế, vậy cách tốt nhất là để nàng tận dụng khoảng thời gian đó mà hoá phàm, đột phá Thần Đạo.
“Nể mặt Thanh Quân tỷ tỷ, ta sẽ nghe ngươi một lần.” Thiên Khả gật đầu đáp ứng, chu môi nói:
“Nhưng cho ta báo tin với phụ hoàng đã.”
Nàng nhận ra toàn bộ Truyền Âm Ngọc của mình đều đã bị tịch thu.
“Nhập Phàm Hồ quá quý giá, ta không thể để bất cứ manh mối nào lộ ra, chờ cô thành Thần có thể trở về.” Lạc Nam nghiêm mặt nói.
Thiên Khả thầm nghĩ cũng đúng, vậy đành để phụ hoàng lo lắng một thời gian vậy...
Lạc Nam động ý niệm, Vong Linh của Hỗn Độn Ma Thụ bí mật chui vào cái bóng dưới chân Thiên Khả.
“Cấm ngươi để nàng liên hệ với Đạo Quốc, nếu nàng muốn trốn... ngươi cứ ném vào Nhập Phàm Hồ luôn cho ta.” Lạc Nam ra lệnh.
“Tuân mệnh chủ nhân!” Hỗn Độn Ma Thụ ngoan ngoãn hồi đáp.
Lạc Nam lúc này mới an tâm, mở ra màn nước không gian đi mất.
“Thần thần bí bí, giả thần giả quỷ!” Thiên Khả nhìn theo trề môi.
Nhưng nàng cũng không bỏ qua cơ hội trước mắt, vội vàng ngồi xuống luyện hoá Bàn Đào Thụ và Thăng Hoa Đan.
Thanh Quân tỷ tỷ đã tốt bụng tạo cơ hội cho mình đột phá Thần Đạo, nàng cảm động vô cùng, đương nhiên sẽ không chống cự.
Hắn chỉ là lo xa mà thôi.
......
Tứ Đạo Cổ Lâm...
Một thân áo choàng, Lạc Nam chậm rãi hiện thân.
“Vừa kịp a...”
Nhìn thấy nữ tử áo trắng bước đến bên cạnh vực sâu vạn trượng, đè nén cơn đau đem Uyên Ương Kiếm ném xuống.
Một thân tu vi và linh hồn của nàng chậm rãi tán đi, cơ thể của nàng được Giới Linh đưa vào luân hồi...
“Vô Hối không thể bị ảnh hưởng, nhưng Vô Uyên cũng phải về.”
Lạc Nam bước đến gần, bá đạo vung tay.
Vùng thời gian ngay vị trí linh hồn của Kiếm Vô Uyên đảo ngược.
Từng tia từng tia linh hồn phân tán quy tụ trở về... hoá thành hư ảnh của một mỹ nhân tuyệt sắc đang thất thần, không dám tin nhìn lấy người nam nhân vừa xuất hiện.
Nàng đang nhìn thấy ảo cảnh sao?
Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời nàng chỉ được hoàn thành trước lúc chết?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất