Con Đường Bá Chủ - Akay Hau

Hít...”

Nhìn thấy Kim Nhi hiện thân, chúng nữ đều nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, từng đôi mắt đẹp loé lên dị sắc.

Nàng quá đẹp, dung mạo như chỉ có thể từ trong mộng cảnh bước ra, ngay cả những nữ nhân vốn vô cùng tự tin vào nhan sắc của bản thân như Lạc Tư Tình, Âu Dương Thương Lan cũng phải thán phục.

“Cái tên đáng ghét, có mỹ nhân sư phụ như vậy còn dám nói ta là đoá hoa đẹp nhất.” Đông Hoa trừng mắt nhìn Lạc Nam.

“Thế gian thật sự có mỹ mạo như vậy?” Bích Tiêu ở bên cạnh cũng phải giật mình.

Bích Tiêu biết Vân Tiêu là Khí Vận Chi Nữ, tập hợp tất cả ưu ái của thiên địa vào một thân nên về dung nhan và khí chất cũng là tuyệt đỉnh, đẹp như một đại tác phẩm do tạo hoá điêu khắc thành.

Mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng Bích Tiêu thì Vân Tiêu mới là đệ nhất mỹ nhân của Nguyên Giới.

Thế mà khi Kim Nhi hiện ra, suy nghĩ này của Bích Tiêu lần đầu tiên sinh ra dao động.

Cái loại cao quý như thế này thật sự tìm không được ở bất cứ người nào...

Thấy các nữ nhân đều bị vẻ đẹp của Kim Nhi làm cho thất thố, Lạc Nam lên tiếng trêu chọc:

“Đừng có thất thần như vậy, người ta đánh giá.”

“Vẻ đẹp này không nên tồn tại, khiến người ta tự ti mặc cảm a.” Lý Trúc Loan chu môi nói ra, thật sự không ghen tị không được a.

“Vốn ta nghĩ rằng Tư Tình đã là đẹp nhất, hôm nay mới biết bản thân là ếch ngồi đáy giếng a.” Võ Tam Nương xoa xoa khuôn mặt của Lạc Tư Tình so với Kim Nhi một phen, vẫn cảm thấy thua kém một chút về khí chất.

Kim Nhi đảo đôi mắt vàng nhìn qua các nữ nhân, phong thái tự tin ung nói lên tiếng:

“Các ngươi có lẽ không hiểu về ta, nhưng ta biết rõ tất cả các ngươi, thậm chí trên thân thể các ngươi có bao nhiêu nốt ruồi ta cũng tường tận.”

Lời này khiến mấy vị mỹ phụ nhân đỏ mặt, thầm nghĩ vị sư phụ này sao lại điều tra kỹ như thế về mình? Chẳng lẽ là Lạc Nam khai báo?

Không để các nàng khó hiểu, Kim Nhi giải thích:

“Thời gian qua ta bị thương nặng, luôn ẩn ở trong cơ thể của Lạc Nam, gần đây mới dần khôi phục.”

Chúng nữ bừng tỉnh đại ngộ, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, nếu vậy chẳng phải chuyện chăn gối hoang đường của các nàng cùng phu quân đều bị Kim Nhi thấy hết?

“Khụ, ngoài ra còn một vấn đề muốn tuyên bố.” Lạc Nam ôm lấy vòng eo Kim Nhi, ngạo nghễ giới thiệu:

“Nàng ấy cũng là thê tử của ta.”

Lần này mọi người biểu lộ bình thản gật đầu.

Lạc Nam khoé miệng giật giật hỏi: “Các nàng không cảm thấy bất ngờ à?”

“Đây đâu phải tiền lệ, có gì phải bất ngờ sao?” Mấy nữ nhân chớp chớp mắt, nhìn Võ Tam Nương rồi lại nhìn Hi Vũ rồi lại nhìn Đông Hoa, cuối cùng là nhìn Kim Nhi.

Nếu Kim Nhi và tên nam nhân này không có quan hệ nam nữ, đó mới là điều các nên cảm thấy bất ngờ.

Dù sao thì từ trước đến nay, các vị sư phụ đều không thoát khỏi số phận, đều rơi vào ma trảo của hắn.

Lần này đến lượt Kim Nhi có chút thẹn thùng...

“Một vị trí Bá Hậu nữa sẽ thuộc về Kim Nhi.” Lạc Nam cười nói, cũng không công bố tên thật của nàng, bởi lẽ thân phận của Thần Huyền Huân quá kinh khủng, hiện tại không nên tiết lộ.

Chúng nữ không có dị nghị, Yên Nhược Tuyết còn đại diện cho các nàng cảm kích kéo tay Kim Nhi nói:

“Đa tạ tỷ tỷ, từ trước đến nay đều là ngươi âm thầm bồi dưỡng chúng ta, nếu không có ngươi giúp đỡ, các tỷ muội sẽ khó có được thành tựu như hiện tại, nói ngươi là sư phụ của tất cả mọi người cũng không quá đáng.”

Chỉ cần là thê tử và hồng nhan của Lạc Nam, hầu hết đều từng sử dụng vật phẩm từ Hệ Thống, hay nói đúng hơn là tài sản của Kim Nhi, vậy nên từ lâu địa vị của Kim Nhi ở trong lòng các nàng vốn đã rất đặc biệt, nàng làm Bá Hậu...không ai cảm thấy không thích hợp.

“Thật ra không ít người trong số các ngươi là do ta chỉ định hắn thu lấy.” Kim Nhi cười:

“Các ngươi vốn cũng rất xuất chúng.”

Nàng không vì thân phận siêu việt của mình mà cao cao tại thượng, ngược lại rất vui mừng vì chúng nữ trưởng thành từng ngày, bởi lẽ dù mạnh như Bất Hủ Cổ Tộc của nàng cũng đã bị vây công đến mức huỷ diệt.

Năm đó Bất Hủ Cổ Tộc là một trong những tộc đứng đầu Chung Cực Giới, nhưng lại độc lai độc vãng...không được bất cứ thế lực nào chi viện khi lâm nạn.

Điều này khiến Kim Nhi hiểu ra một điều, muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì phải đi cùng nhau.

Nếu Bất Hủ Cổ Tộc có được đồng minh hay bằng hữu đáng tin cậy, năm đó cũng sẽ không lâm vào kết cục như vậy...

Đây là lý do vì sao từ ngày mới bắt đầu, khi thấy được những nàng có tiềm lực, Kim Nhi đều lợi dụng Hệ Thống để đưa ra nhiệm vụ chinh phục mỹ nhân cho hắn.

...

Lạc Nam rất vui mừng khi thấy Kim Nhi và chúng nữ hoà thuận.

Hắn lưu lại Kim Nhi ở Hậu Cung chỉ điểm cho các nàng kinh nghiệm tu luyện, bản thân thì tiến vào đại điện xem xét sự vụ, đánh giá lại cục diện hiện nay.

Hắn ngồi trên bảo toạ suy tư...

Toàn bộ Vong Linh trước đây của hắn đều đã bị tiêu diệt trong trận chiến với đám Thần Đạo Cảnh, dù sao thì Vong Linh chỉ phát huy được một phần chiến lực mà thôi, gặp phải Thần Đạo chân chính chỉ có tác dụng kéo dài thời gian, bị diệt cũng là dễ hiểu.

Cũng may vừa thu thêm được bốn Vong Linh của Thời Không Song Thần Lão, cũng xem như có thuộc hạ để sai vặt, không cần tiếp tục bận tâm.

Hiện tại bản thân đã có khả năng mở ra Tứ Thần Trấn Thiên Trận, Lạc Nam cũng hiểu mục đích mà đại tỷ Vân Tiêu giao nhiệm vụ cho mình.

Rõ ràng là nàng muốn cứu Thiên Hạ Đệ Nhất chân chính thoát khỏi vây khốn, sau đó liên thủ cùng mình diệt trừ gian nhân như Hỗn Độn Minh Chủ.

So với việc cùng Hỗn Độn Minh Chủ chiến đấu đoạt lấy Thế Giới Bản Nguyên, có lẽ Vân Tiêu càng ưa thích cùng nhân vật đường đường chính chính như Thiên Hạ Đệ Nhất cạnh tranh hơn.

Đổi lại là Lạc Nam, hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Nhưng bây giờ hắn lại suy nghĩ khác...liệu có nên giải cứu Thiên Hạ Đệ Nhất ra hay không?

Ba người Vân Tiêu, Hương Trà và Yểm Ma Điện Chủ đã đủ làm hắn đau đầu, hắn không muốn thêm đối thủ cạnh tranh như Thiên Hạ Đệ Nhất.

Đặc biệt là Loạn Phàm, Vạn Yêu Chi Chủ đám người thật sự đã ngã xuống trong tay Thiên Hạ Đệ Nhất trong lúc cạnh tranh Thế Giới Bản Nguyên a.

Đây không phải vấn đề ân oán, mỗi người đều không muốn từ bỏ cơ hội đột phá Siêu Thần nên mới sẳn sàng liều mạng.

Lạc Nam đang tự hỏi, nếu như trong 3000 thế giới cao cấp mà Kim Nhi từng nói...nếu chỉ duy nhất Nguyên Giới còn sót lại Thế Giới Bản Nguyên, liệu những nữ cường nhân dã tâm ngập trời như Vân Tiêu, Hương Trà có cùng mình đánh đến phân ra sinh tử luôn hay không...

Với những nữ nhân truy cầu thực lực tối đỉnh như các nàng, e rằng sẽ không vì tình cảm mà ảnh hưởng đến mục tiêu ban đầu.

Thật sự nhức cả trứng...

“Moá, hình như phản phệ sau khi thi triển Loạn Nghịch Luân Hồi khiến ta già đi rồi, suy nghĩ nhiều như ông cụ.” Lạc Nam thầm mắng một tiếng:

“Tưởng tượng nhiều như vậy làm gì? Cùng lắm một mình ta đột phá Siêu Thần, sau đó tiến vào Chung Cực Giới đoạt lấy tài nguyên và cơ duyên mang về giúp các nàng đột phá toàn bộ là xong.”

Đúng lúc này, Yểm Thiếu Chi Liên bỗng nhiên sinh ra phản ứng.

Không phải Yểm Ma Điện Chủ, không phải đám Yểm Ma Trưởng Lão...mà là người đứng đầu Yểm Ma Tử Sĩ – Lãnh Tuyệt.

“Bẩm Yểm Thiếu, sau thời gian dài điều tra, Yểm Ma Tử Sĩ đã có được tung tích kẻ mà ngài cần tìm.” Thanh âm vô cảm như một cổ máy của Lãnh Tuyệt vang lên.

“Tốt lắm, lập tức cung cấp cho ta.” Ánh mắt Lạc Nam loé lên.

Trước khi hoá phàm, hắn đã phân phó Lãnh Tuyệt điều động mạng lưới tình báo của Yểm Ma Điện điều tra Hộ Thần Trưởng Lão đời trước, cũng là kẻ phản bội Độ Đạo Môn cho mình.

Hiện tại rốt cuộc có tung tích.

Một luồng linh hồn chứa đựng thông tin thông qua Yểm Thiếu Chi Liên truyền đến, Lạc Nam tiếp nhận thông tin.

“Hộ Thần Trưởng Lão – Tang Liệt từng có ý đồ độc bá Độ Đạo Môn, sau khi dã tâm bất thành đã trọng thương đào tẩu, được Thiên Hạ Đệ Nhất chiêu mộ, hiện tại đảm nhiệm chức vụ Thần Lão của Hỗn Độn Liên Minh.”

“Lại liên quan đến bọn này.”

Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, Thiên Hạ Đệ Nhất mà Tang Liệt báo cáo chắc chắn là Hỗn Độn Minh Chủ rồi.

Chẳng trách Yểm Ma Tử Sĩ tốn nhiều năm như vậy mới tìm ra manh mối, không ngờ con hàng này lại đầu quân cho Hỗn Độn Minh Chủ, còn đảm nhiệm chức vụ Thần Lão, xem ra địa vị rất cao.

“Có hành tung cụ thể của đối phương không?” Lạc Nam hỏi.

“Thuộc hạ đang tự mình theo dõi, thực lực của kẻ này quá mạnh, các Yểm Ma Tử Sĩ khác đều không dám tiếp cận.” Lãnh Tuyệt nghiêm nghị đáp.

“Ngươi vậy mà theo dõi được cả Thần Đạo Viên Mãn, đáng gờm đấy.” Lạc Nam tán thưởng.

Hắn nhớ lại lần đầu tiên Lãnh Tuyệt xuất hiện giống hệt một cổ máy vô tri vô giác, vô ảnh vô hình, lúc đó hắn cũng không biết làm sao Lãnh Tuyệt có thể đến gần mình.

Lúc đó Lạc Nam còn nghĩ rằng do mình còn yếu, hiện tại xem ra đây là thủ đoạn đặc biệt của đối phương, vậy mà có thể thoát được cả cảm ứng của Thần Đạo Viên Mãn.

“Dựa theo phán đoán của thuộc hạ, kẻ này dự định ra tay với Trân Bảo Lâu.” Lãnh Tuyệt nói.

“Cái gì?” Lạc Nam lập tức đứng lên.

Việc Trân Bảo Lâu là vây cánh của Phá Đạo Hội xem ra không qua mặt được Hỗn Độn Minh Chủ, đối phương đã cử cường giả nhắm vào rồi.

Xem ra là muốn từng bước khai chiến đây mà...

“Ngươi đang ở đâu? Ta lập tức đến!” Lạc Nam lạnh lùng nói.

“Tuân mệnh!” Lãnh Tuyệt đem tin tức truyền sang.

“Kỳ Nam, Thiên Ý...các ngươi theo ta một chuyến.” Lạc Nam gọi theo hai tiểu công chúa, muốn xem thử tiến bộ của các nàng.

“Phu quân, có chiến đấu ngươi lại không gọi chúng ta?” Vài lão bà hiếu chiến đã đánh hơi thấy.

“Mục tiêu là Thần Lão của Hỗn Độn Liên Minh, chỉ những ai thiện chiến nhất mới được đi.” Lạc Nam nghiêm mặt dặn dò.

“Haha sảng khoái.” Mấy nữ nhân lập tức hưng phấn bừng bừng.

Màn nước không gian mở ra, đang định cùng chúng nữ tiến vào...

“Thiếu chủ, bên ngoài có một lão đầu, tự xưng là cố nhân của ngươi và Trương Nhã Trâm muốn cầu kiến.”

Loạn Thuỳ Trân bay vào bẩm báo.

“Cố nhân của ta và nàng?” Lạc Nam nhíu mày:

“Gọi vào đây xem nào!”

Rất nhanh, một lão đầu lưng còng thấp lùn tiến vào, lưng đeo giỏ hàng, có tu vi Thiên Đạo Viên Mãn.

“Thì ra là ông.” Lạc Nam kỳ quái hỏi:

“Giữa chúng ta sao có thể xưng là cố nhân?”

Trí nhớ của hắn rất tốt, năm đó ở Ngũ Viện Bí Cảnh trước thềm Đoạt Cấm Chiến, lão đầu thần bí này có mở một quầy hàng, trên quầy có bán Thể Hồn Song Diệp Thảo.

Lúc đó Lạc Nam rất cần Thể Hồn Song Diệp Thảo để đột phá Thể Tu và thức tỉnh tàn hồn của Huyễn Mộng nên đã muốn trao đổi.

Kết quả rất nhiều tài nguyên đều bị lão đầu này từ chối, phải nhờ đến Trương Nhã Trâm ra tay giúp đỡ mới thu được thứ mình cần.

“Haha, lão phu chỉ gợi lại chuyện xưa của ngài mà thôi.” Lão đầu vuốt râu cười:

“Không ngờ thiếu niên năm đó nay đã là Bách Đạo Quán Quân danh động Đạo Giới, thật sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.”

Lạc Nam không có nhiều việc để nói nhiều với lão đầu, thẳng thừng nói:

“Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì? Nếu không có gì quan trọng, hiện ta không rảnh tiếp đón.”

“Không biết ngài còn nhớ thứ này?” Lão đầu phất tay, một sợi chỉ màu đỏ hiện ra.

“Sợi chỉ đỏ? Đương nhiên là nhớ.” Ánh mắt Lạc Nam loé lên, đưa tay tiếp nhận chỉ đỏ.

Chính sợi chỉ đỏ này là thứ Trương Nhã Trâm dùng để đổi Thể Hồn Song Diệp Thảo.

Năm xưa Lạc Nam ngu ngơ không biết gì, hiện tại hắn nhận ra bên trên sợi chỉ đỏ có một loại Quy Tắc đặc biệt đang luân chuyển.

Loại Quy Tắc này Lạc Nam chưa từng nhìn thấy...

“Thứ này thật ra không phải là chỉ đỏ, mà được gọi là Tơ Hồng.” Lão đầu mở miệng giải thích:

“Tương truyền Tơ Hồng là đồ vật do một vị tu sĩ thời thượng cổ danh xưng Nguyệt Lão luyện ra, chỉ cần đem nó cột vào, nối liền hai pho tượng có điêu khắc tên người, tình duyên của hai người đó sẽ được thúc đẩy, từ đó bắt đầu nảy sinh tình cảm.”

“Còn có chuyện như vậy?” Chúng nữ ở bên cạnh nghe vậy cũng lấy làm lạ kỳ.

Lạc Nam gật đầu, thì ra loại Quy Tắc Chi Lực luân chuyển trên sợi chỉ có thể tác động đến cảm xúc thân thiết giữa nam và nữ...

“Ta muốn mua lại Tơ Hồng này, giá bao nhiêu?” Lạc Nam trầm giọng hỏi.

“Haha, một vật phẩm giúp đột phá Thần Đạo.” Lão đầu cười mừng rỡ, thầm nghĩ mình đã đầu tư đúng chỗ rồi.

“Sao lão không đi ăn cướp?” Loạn Thuỳ Trân tính khí nóng nảy xém chút rút kiếm ra chém.

Chúng nữ cũng biểu lộ bất thiện, lão đầu này dùng công phu sư tử ngoạm a.

Lạc Nam đưa tay ngăn cản các nàng bạo tẩu.

Lão đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói thêm: “Trương tiểu thư dùng Tơ Hồng đổi lấy tài nguyên cho công tử, nói rõ nội tâm nàng cũng có ý với công tử, mong ngươi hãy trân trọng.”

“Lão đầu gian xảo, lão đã thành công thuyết phục ta.” Lạc Nam bật cười.

Hắn từ trong Nhẫn Trữ Vật đoạt được từ Thời Không Song Thần Lão kiểm tra một phen, đem một viên Ngộ Quy Thần Đan ném ra.

“Đa tạ!” Lão đầu xém chút ngất đi vì kinh hỉ.

Đây là khoản lợi nhuận lớn nhất trong đời của một gian thương như ông ta...

Thần thần bí bí giấu Ngộ Quy Thần Đan vào lòng ngực, cung kính cáo từ.

eyJpdiI6IjU2cE1pVjFIdU12QVNmM1lBXC8zSzF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImR4WE56MG10bUJzVTl2V3RTWG1FSkxLMzNSZkx4akdxZFBDb1Z1QVwvYlp2YzFBNnJLQ3FleWZrNlNheWRZSkphdVhXSlRkTEFtKzQ5bkRGZU9sejA5Yzg4ZEhQK1hCZ1JlZGdHdkh4U09ub1lkWVFFMTBheWh2cDZUWk02aHpiaFwvdjNsQ3JhZVBhYkg1VG1CMzlrcWp5K0UrRlwvNzBqd0pPUDk5UUxrYzdcL1BLdjlBMzVmWE91WTVnV2pDMWtGaTQxTGpyZkY1bEpIRVhJamRsMFRoZW1BPT0iLCJtYWMiOiJmNTBkODk3NGE4NWUxNTcwNGM2NjYyYzFjOGFiZWJjMGZiYTkyMTJmNzMzZjI2YmEzYTU0NzZmOWM4MzZmN2YyIn0=
eyJpdiI6IkRqQ1BmWGJcL24xSWtWQkhmWEh1V2lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlyWW91YnZPbmZJa1VcL1BDbnFUeFk1TVwvcDdRcmRQbEJTUmNcL1dreFJ5TWQzeXc4bng4VUF2Y1hBMjF6MlducG9qK1hCdTVuUFVadUNmbWx0b1psR3Q5Tk03eDZXeERZNGFsSTc3ZFo1aFBHU0pmZndcL0hcL1dramw4clRQYjJsR3A1bUpCM0hcL0xiblV4SzlrUE43TTZlWWtIKzl5TUE2Uk9PZlVMa1NtaWFobz0iLCJtYWMiOiIyY2IyNzYyNjg3N2M0ZTI2NGI1YTkyNjNhOTZiMTc5MDg5ZDIyMjA5YWIxYjFiNmUyZjc0MjE1ZTc3NTc5Y2U4In0=

 

Ads
';
Advertisement