“Ta càng muốn giữ hắn.”
Bát trưởng lão tức giận hét lên, trường thương trong tay như rồng chui ra khỏi biển.
Cả người chìm trong điên cuồng.
Năm đó trên chiến trường, Bát trưởng lão được ví như dã thú.
Người khác khi bị thương, sức chiến đấu lập tức giảm xuống, nhưng ông ta lại khác, càng bị thương thì chiến lực càng mạnh.
Cao thủ của chiến bộ Nam Vực vô số, nhưng bàn về độ dũng mãnh thì chỉ có Bát trưởng lão Hầu Thiên Lôi.
Ở trong mắt ông ta, Lý Quân mạnh đến mấy không quan trọng, ông ta chỉ có một suy nghĩ, giết chết Lý Quân.
“Chết đi.”
Trưởng thương chuyển động, khí thế nổ mạnh.
Lý Quân nhếch miệng cười.
Vung trường đao lên, phá vỡ mọi thứ.
“Ầm đùng!”
Cùng với tiếng nổ vang trời.
Bát trưởng lão lại đánh bay ra ngoài, miệng tràn máu tươi.
Ông ta đang định xông lên thì Lý Quân đã ra tay trước.
Trường đao chém ngang, ánh đao như điện.
Một Huyết Long dung nhập vào trường đao.
“Đùng.”
Hầu Thiên Lôi chặn ngang trường thương, chặn lại một chiêu này.
Đồng thời hai ống tay áo biến thành vô số mảnh nhỏ, thân thể bay ra ngoài, hộc máu.
Ông ta chống trường thương trên mặt đất, đâm xi măng thành một lỗ thủng, thân thể mới miễn cưỡng đứng vững được.
Sắc mặt Hầu Thiên Lôi tái nhợt, miệng chảy máu, trong mắt tràn ngập sự tức giận và vô lực.
Sự chênh lệch giữa ông ta và Lý Quân quá lớn, cho dù dùng hết sức mạnh nhưng vẫn không thể kéo gần.
“Tứ trưởng lão, tại sao ngài không ra tay?”
Một thuộc hạ của Bát trưởng lão nhìn thấy Tứ trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt thì mở miệng chất vấn.
Vô số ánh mắt đều dừng trên người Tứ trưởng lão Bạch Diệc Phi.
Đúng vậy, Bát trưởng lão và Tứ trưởng lão hợp lực cũng chưa chắc là đối thủ của Lý Quân. Nhưng hiện tại Bát trưởng lão bị Lý Quân đánh hộc máu mà ông ta lại thờ ơ lạnh nhạt.
Đừng nói những người khác, ngay cả Hầu Thiên Lôi cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi.
Vừa rồi lúc trường thương của ông ta đâm về phía Lý Quân, Tứ trưởng lão hoàn toàn có thể xuất kiếm tấn công Lý Quân, ông ta cũng không đến mức bị thương nặng như vậy.
Ông ta không hiểu Bạch Diệc Phi đang làm gì.
Bạch Diệc Phi cười mỉm:
“Lý Quân, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng Bạch Diệc Phi này là kẻ vô dụng?”
Dứt lời, trường kiếm trong tay ông ta phát ra tiếng vù vù.
Sau đó thân kiếm nứt vỡ thành các khe, lá sắt bên ngoài bắt đầu bóc ra, một bảo kiếm trong trẻo xuất hiện.
Kiếm khí sắc bén bao phủ thân kiếm,
Tất cả mọi người đều biến sắc, ánh mắt mọi người hiện lên sự nghi ngờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất