Rõ ràng, Lý Quân muốn tìm ra kẻ giết người năm đó, nếu không nói ra thì tất cả bọn họ sẽ phải chết chung.
Chỉ cần nói ra hung thủ thì những người khác có thể được cứu.
Có người lớn tiếng nói: “Ai biết chuyện năm đó thì mau nói đi, lẽ nào muốn tất cả người nhà họ Long phải chôn cùng sao?”
“Đúng thế, kẻ nào giết người thì đứng ra đi, một người chết vẫn tốt hơn tất cả chúng ta cùng chết.”
“Long Kha, là ông đúng không, nắm đó ông chính là tay sai trung thành của Lý Thương.”
“Long Thanh Khiếu, tôi nhớ rõ hai mươi năm trước có một thời gian ông rời khỏi nhà họ Long, có phải đi giết người không?”
Đám người bắt đầu nhốn nháo, tiếng chất vấn không ngừng vang lên.
Đứng trước cái chết, phản ứng và hành động của hầu hết mọi người đều vô cùng chân thật.
Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
“Còn 49 phút nữa.”
Giọng nói Lý Quân như bùa đòi mạng.
“Lý Quân, mày là lũ ma quỷ.”
Có người trong cơn tuyệt vọng đã tấn công Lý Quân.
Vẻ mặt Lý Quân lạnh như băng, anh vung tay chém đôi cơ thể đối phương, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Lần này, không ai dám ra tay với Lý Quân nữa.
“47 phút.”
Lý Quân giống như một cỗ máy lạnh lẽo, đếm không chút cảm xúc.
Cuối cùng, có người bước ra một bước, muốn nói gì đó nhưng lại bị người bên cạnh giữ chặt cánh tay.
Động thái này ngay lập tức khiến người đó trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
“Long Lương, tôi biết rồi, là ông đúng không? Ông sợ bị nói ra nên mới ngăn cản.”
Có người lớn tiếng nói.
“Đúng thế, tôi nhớ ra rồi, Long Lương cũng là tay sai trung thành của Lý Thương, ông ta thường giúp Lý Thương làm những chuyện xấu xa bẩn thỉu.”
Ánh mắt Lý Quân nhìn về phía Long Lương.
“Ngoại trừ ông, còn có ai nữa?”
Có lẽ, giết chết Nhâm Châu Vũ không chỉ là một người.
Long Lương thở dài, biết mình không thể giấu được nữa nên đành thú nhận.
“Năm đó, tôi và Long Thanh Hà phụng mệnh Lý Thương đi giết người, tôi phụ trách canh gác, Long Thanh Hà ra tay.”
Lúc này, Long Lương mới thẳng thắn thừa nhận.
Trong đám đông, sắc mặt của một người phụ nữ trung niên đột nhiên thay đổi.
“Những gì ông nói là sự thật? Chỉ có hai người, hay là còn những đồng phạm khác? Khai hết, biết đâu tôi có thể tha cho ông một mạng.”
Long Thanh Hà nghe vậy, trong đầu lập tức có tính toán, nghĩ cách bịa ra lời nói dối để Lý Quân tin tưởng, giành được cơ hội sống sót.
Nhưng bà ta chưa kịp lên tiếng, cơ thể Lý Quân đã hóa thành một tàn ảnh đi tới trước mặt bà ta.
“Răng rắc.”
Năm ngón tay xòe ra, đầu của Long Thanh Hà đã lìa khỏi cổ.
“Bà không thành thật như Long Lương.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất