“Ngay cả tổng đốc cảng đảo cũng bị các người hư cấu, rất nhiều người trên triều đình đã bất mãn với ông từ lâu, hôm nay tôi coi như đại diện cho triều đình thu hồi quyền lực của ông.”
“Đáng tiếc cho bố cục năm đó của Hồng Kiếm Minh.”
Nói xong, Đại trưởng lão nhìn về phía Lý Quân, kiêu ngạo nói:
“Lý Quân, cậu khác với Hồng Thánh Vân, cậu không có thù hận với chiến bộ Nam Vực, chỉ cần giao ra thanh đao trong tay cậu và bảo vật phá hủy trận pháp thì tôi có thể tha cho cậu một mạng.”
Ở trong mắt ông ta, Lý Quân bị thương nặng, chiến lực của Hồng Thánh Vân chỉ còn một phần, vì vậy ông ta mới là kẻ mạnh nhất ở đây.
Lý Quân nở nụ cười châm chọc:
“Đường đường là Đại trưởng lão chiến bộ mà lại làm cái trò tiểu nhân như vậy.”
“Chiến bộ Nam Vực có người cầm quyền như ông thật sự quá bi ai.”
Nghe vậy, trong mắt Phương Tưởng lóe lên tia sáng lạnh:
“Nhãi ranh, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”
Nói xong, ông ta phất tay: “Người của chiến bộ nghe lệnh, bao vây nơi này, không để sót một ai.”
Dứt lời, vô số người của chiến bộ xuất hiện vòng thành vòng tròn, khoảng chừng hơn ngàn người.
Xem ra đã có chuẩn bị từ trước.
“Lý Quân, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra, nếu không không chỉ mày phải chết mà tất cả những người có quan hệ với mày đều phải chết.”
Đại trưởng lão nói năng khí phách như nắm chắc phần thắng.
Đúng lúc này, Hầu Thiên Lôi đứng dậy.
“Đại trưởng lão, tôi lại lần nữa cầu xin ngài hãy tha cho Lý Quân.”
Hầu Thiên Lôi muốn cầu xin thay cho Lý Quân.
“Mày là cái thá gì!”
Đại trưởng lão nổi giận, nhấc tay đánh một chưởng về phía Hầu Thiên Lôi.
Thấy vậy, Hầu Thiên Lôi hơi chần chừ.
Đại trưởng lão là cấp trên của ông ta, nếu đánh trả tức là vô lễ.
Trong lúc ông ta đang do dự thì một kình khí khủng bố phát ra từ trong tay của Đại trưởng lão, mạnh gấp nhiều lần lúc ra chiêu vừa nãy.
Đại trưởng lão đã đoán trước được Hầu Thiên Lôi sẽ do dự nên vừa rồi đã ẩn giấu khí thế, chờ bàn tay đến gần mới bộc phát ra.
“Đê tiện!”
Chờ Hầu Thiên Lôi bừng tỉnh thì đã muộn.
“Ầm.”
Trúng một chưởng của Đại trưởng lão, hộc máu bay ra ngoài, phần ngực lõm lại.
Chỉ một chiêu, Hầu Thiên Lôi đã mất đi sức chiến đấu.
Kim Vũ đứng bên cạnh tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa:
“Bát trưởng lão, ông dám nghi ngờ quyết định của Đại trưởng lão, muốn tạo phản hả?”
Nói xong, ông ta chắp tay nói:
“Đại trưởng lão, không cần ngài ra tay đối phó với Lý Quân, chỉ cần mình thuộc hạ là được.”
“Được.” Đại trưởng lão cười to.
“Nếu Hầu Thiên Lôi cũng biết điều giống cậu thì tốt rồi.”
Lúc này Kim Vũ bước từng bước về phía Lý Quân.
“Không thể để bọn họ thương tổn chủ nhân.”
Ông lão áo xám thấy vậy, khóe mắt như nứt ra, định ra tay.
Đúng lúc này, Lý Quân lạnh lùng nói: “Các người thật sự cho rằng tôi khôn có sức phản kháng?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất