Giang Bắc Huyền thấy xương cốt cả người mình bị đè ép, dưới áp lực cường đại, cảm giác không thở nổi đánh úp tới.
“Sàn nhà dưới đầu gối vỡ vụn, đầu gối ông ta lún sâu xuống đất. Thất khiếu bắt đầu chảy máu, cột sống ngày càng cong, lồng ngực bị đè ép khiến máu trong miệng không ngừng phun ra.
Cuối cùng ‘Rắc’ một tiếng giòn vang, sống lưng gãy.
Thân thể Giang Bắc Huyền trực tiếp ngã xuống đất, hai mắt mở to, miệng không ngừng chảy máu.
Phó trưởng lão chiến bộ Nam Vực cứ vậy mà chết.
Từ khi chiến bộ được thành lập tới nay, chưa từng có vị phó trưởng lão nào chết, hôm nay là người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng.
Dù bảo vệ Long Quốc nhưng vẫn có thể loại cặn bã.
Sau khi Lý Quân giết chết Giang Bắc Huyền, một bóng người đột nhiên lao tới quỳ xuống mặt đất, ôm lấy chân của Lý Quân, người này chính là Giang Mi.
Cha của cô ta đã chết, trụ cột nhà họ Giang cũng chết.
Lúc này, cô ta thật sự hoảng sở.
Giang Mi lệ rơi đầy mặt cầu xin: “Lý Quân, xin anh đừng giết tôi, tha cho tôi có được không? Tôi chỉ nhất thời hồ đồ, chúng ta là bạn mà…”
“Bạn?”
Lý Quân nghe vậy, anh nở nụ cười châm biếm.
Kiểu bạn đâm bạn hai đao sao?”
Nếu thực lực của anh không đủ mạnh, đổi thành người khác thì đã chết trong núi sâu từ lâu.
Giang Mi cũng dựa vào công trạng để tiến vào chiến bộ, từng bước thăng tiến.
Chưa biết chừng khi nhắc tới anh, cô ta còn mắng một câu ngu xuẩn, anh đâu dễ bị lừa như vậy.
Bây giờ mới nhớ tới hai người là bạn?
Nếu Giang Mi có cốt khí, liều mạng báo thù cho cha thì Lý Quân còn đánh giá cao cô một chút.
“Ý cô là, bảo tôi tha cho cô? Nhưng tôi đã giết chết cha của cô, cô không hận tôi sao?”
Giang Mi vội vàng lắc đầu: “Không đâu, cha tôi tội đáng chết vạn lần, ông ấy chết là xứng đáng.”
“Chết là xứng đáng, nói hay lắm.”
Ngay lập tức, ánh đao lóe lên, hàn quang bổ xuống.
Đầu của Giang Mi lăn xuống đất.
Giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên: “Tính kế hãm hại Lý Quân tôi còn muốn sống, đúng là mộng tưởng hão huyền.”
Nói xong, anh nhấc đao chém sạch người nhà họ Giang.
Mười phút sau.
Lý Quân cầm đao ra khỏi phòng khách nhà họ Giang, ánh mắt anh nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: “Tiếp theo là căn cứ chiên bộ.”
…
Hai mươi phút sau.
Lối vào một thung lũng.
Ngoại trừ Lý Quân, Liêu Xương thì Chu Ly và người của Chiến Long Điện phân bộ Giang Nam, Ảnh Thí Các đều xuất hiện.
Căn cứ chiến bộ của Bát trưởng lão ở trong sơn cốc này.
Chiến bộ Nam Vực có tổng cộng tám khu lớn, mỗi khu do tám trưởng lão cai quản.
Trong số đó, khu Lĩnh Nam do Đại trưởng lão lãnh đạo là hùng mạnh nhất.
Bát trưởng lão xếp cuối cùng, tọa trấn Giang Nam. Thực lực của ông ta cũng yếu nhất trong tám người, nhưng vẫn không thể xem thường.
Cho dù với thực lực của Lý Quân hiện tại, nếu tùy tiện xông vào thì vẫn sẽ ảnh tưởng tới tính mạng.
Vậy nên Lý Quân đã dùng lực lượng của Chiến Long Điện và Chu Ly.
Bởi vì được cung cấp đan dược từ những gia tộc luyện thuốc, thực lực của Chiến Long Điện đã tăng vọt.
Nhất là Liêu Xương, chỉ trong thời gian ngắn đã bước vào Thiên Nhân Cảnh.
“Cứ theo kế hoạch mà làm.”
Lý Quân phân phó.
Đám người Liêu Xương, Chu Ly đều nhận mệnh rời đi, lẻn nào núi rừng xung quanh.
Lý Quân cầm đại đao bước từng bước vào trong sơn cốc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất