Giọng nói lạnh lẽo phát ra từ miệng Lý Quân, vang vọng trong căn phòng.
Gương mặt Bạch Diệc Phi tái nhợt không chút huyết sắc, đao mang của Lý Quân khiến ông ta sinh ra nỗi sợ hãi.
Điều đáng sợ hơn là đôi mắt của Lý Quân đỏ rực như máu, khí thế trên người anh tựa như một Ma Thần vừa thức tỉnh.
Không chỉ là áp chế về tinh thần, ngay khoảnh khắc đao quang vung ra, kiếm quang của Bạch Diệc Phi lập tức bị xé nát.
Thanh bảo kiếm trong tay ông ta cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, ánh đao cường đại khiến người ta khiếp sợ.
Ngay khi Bạch Diệc Phi rơi vào thế hạ phong, Lý Quân lại một lần nữa vung đao.
A Tị Tam Đao – Thức thứ nhất: Táng Địa, một đao chém xuống, địa ngục giáng lâm.
Sau lưng Lý Quân, lửa địa ngục bốc cháy hừng hực, cả căn phòng như biến thành địa ngục A Tị, mà Lý Quân chính là chúa tể nơi địa ngục đó.
Bạch Diệc Phi vội giơ bảo kiếm định ngăn cản, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm trong tay ông ta lập tức vỡ vụn, hóa thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Dưới luồng kình khí kinh khủng, miệng ông ta phun ra một ngụm máu tươi.
Nhát đao còn chưa chém xuống thì Bạch Diệc Phi đã bị thương nặng.
Uy lực này quả thực kinh thiên động địa!
Lúc này Bạch Diệc Phi không còn nghĩ ngợi được gì nhiều, ông ta vội vàng giật miếng ngọc bội đeo trên cổ mình xuống, nhỏ một giọt máu tươi lên đó.
Ngọc bội lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trước mặt ông ta ngưng tụ thành một thanh đại kiếm màu xanh.
Thanh kiếm vừa xuất hiện, trên thân kiếm đã bùng phát kiếm khí cuồng bạo.
Giờ khắc này, Bạch Diệc Phi trông như một kiếm tiên tuyệt thế.
Đây là bảo vật mà sư môn ban cho ông ta để bảo vệ tính mạng trong tình huống nguy cấp nhất.
Dù sao ông ta cũng là nội gián, rất có thể một ngày nào đó sẽ bị bại lộ, mà kiếm ý ẩn chứa trong ngọc bội này đủ để giúp ông ta thoát thân.
“Phá Thiên Kiếm Ý!”
Bạch Diệc Phi gầm lên giận dữ, kiếm quang cuồng bạo bắn thẳng về phía Lý Quân.
Ánh đao của Lý Quân va chạm với kiếm quang, chỉ thấy trên đỉnh đầu Lý Quân có hình bóng huyết long gầm thét dữ dội.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, không khí vỡ vụn, ngay cả kính chống đạn trong phòng cũng nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
“Rầm!”
Ngọc bội trong tay Bạch Diệc Phi vỡ nát, cơ thể ông ta bị kình khí cuồng bạo đánh văng vào tường, miệng phun ra máu tươi.
Ở phía đối diện, Lý Quân cũng chẳng khá hơn là bao.
Khi kiếm quang giáng xuống, huyết long trên đỉnh đầu anh bị chém rớt mất đầu.
Lý Quân cũng cảm thấy tâm thần rung động mãnh liệt, anh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Cả hai luồng năng lượng vẫn đang va chạm dữ dội, kết quả cuối cùng là Lý Quân và Bạch Diệc Phi lưỡng bại câu thương.
Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Quân, ông ta không thể ngờ rằng chiêu thức mạnh nhất của mình vẫn không thể giết chết Lý Quân, mà lại rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
Giờ khắc này, với tình trạng hiện tại của ông ta, rõ ràng đã không còn sức giết chết đám người Bát trưởng lão.
Một khi người của Chiến Bộ phía dưới lao lên, ông ta sẽ chết chắc!
Bát trưởng lão cũng trợn to mắt, đây có lẽ là kết quả tốt nhất rồi, ông ta gắng gượng đứng dậy, định tiến tới kết liễu Bạch Diệc Phi, nhưng có người đã nhanh hơn ông ta một bước.
Chỉ thấy Lý Quân cầm một thanh kiếm trong tay, loạng choạng đi về phía Bạch Diệc Phi.
Trường đao của anh đã bị kiếm ý kinh thiên khi nãy chém thành ba đoạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất