Lý Quân cười nói: “Vết thương trên người ông còn chưa khỏi hẳn, giữ lại cho bản thân đi.”
“Tôi…”
Hầu Thiên Lôi định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt trở nên cực kỳ khiếp sợ.
Bởi vì ông ta nhận thấy thân thể của Lý Quân hoàn toàn khôi phục như bình thường, hơi thở tràn ra toàn chân nguyên chứ không phải chân khí.
“Không thể nào?”
Mới 7 ngày ngắn ngủi mà Lý Quân không chỉ khỏi hẳn, còn đột phá cảnh giới.
Không hổ là trưởng lão, ngay sau đó Hầu Thiên Lôi đã áp xuống nỗi khiếp sợ: “Tôi vẫn luôn cho rằng mình là thiên tài võ đạo, nhìn thấy cậu mới biết được thiên tài thực sự là gì.”
“Nếu cậu đã khỏi thì tôi sẽ giữ lại nhân sâm.”
“Tôi đã báo cáo chuyện tứ trưởng lão là gián điệp của Kiếm Tông lên chiến bộ Trung Vực, bên trên sẽ rửa sạch phe của tứ trưởng lão.”
“Nhưng cậu giết nhiều cao thủ của chiến bộ Nam Vực như vậy nên khiến cho đại trưởng lão của chiến bộ Nam Vực rất bất mãn.”
“Ông ấy định hỏi tội cậu nhưng bị tôi khuyên lại.”
“Chỉ cần cậu khỏi hẳn rồi rời khỏi căn cứ, rất nhiều người hận không thể lột da của cậu ra.”
Lý Quân cười nói: “Tôi cũng đang có ý này.”
“Hầu Thiên Lôi, ông không tệ nên tôi hy vọng chúng ta vĩnh viên không trở thành kẻ địch của nhau.”
Nói xong, Lý Quân cầm lấy một chiếc bánh bao rồi cười rời khỏi phòng.
“Tôi cũng không hy vọng mình trở thành kẻ địch với cậu, bởi vì làm kẻ thù của cậu chính là một cơn ác mộng.”
Hầu Thiên Lôi lẩm bẩm.
Lý Quân rời khỏi căn cứ.
Quả nhiên xung quanh có rất nhiều ánh mắt căm thù.
Rốt cuộc trước đó anh đã giết nhiều người như vậy, tuy là hiểu lầm nhưng đâu dễ dàng cởi bỏ như thế.
Nhưng Lý Quân không thèm để ý, nghênh ngang rời khỏi căn cứ.
…
Cùng lúc đó, Giang Nam, nhà Hoàng Phủ.
Mười mấy chiếc xe màu đen dừng trước cửa nhà Hoàng Phủ.
Xe dừng lại, một loạt người mặc đồ đen bước xuống xếp thành hai hàng.
Sau đó là một người phụ nữ trẻ tuổi đeo kính râm đi xuống.
Cô ta mặc áo khoác gió, bên cạnh là một lão giả.
Bọn họ bước nhanh vào nhà Hoàng Phủ.
Thấy vậy, có người dò hỏi tình huống.
“Thiên kim của Giang Nam vương đến, còn không mau bảo Hoàng Phủ Ngọc Tỷ ra nghênh đón.”
Người nhà Hoàng Phủ vừa bước ra thì lão giả kia quát lớn.
“Giang Nam vương?”
Nghe vậy, người nhà Hoàng Phủ biến sắc.
Ở Giang Nam, ngoài chiến bộ Nam Vực ra thì còn một vị quan lớn ở biên giới, được gọi là Giang Nam vương.
Giang Nam vương có thể ngồi cùng mâm với trưởng lão chiến bộ nên người nhà Hoàng Phủ nào dám chậm trễ.
Ngay sau đó, Hoàng Phủ Ngọc Tỷ và Hoàng Phủ Dĩ Khiết cùng với những người cầm quyền nhà Hoàng Phủ bước ra đón.
“Thì ra là thiên kim của Giang Nam vương đến, hân hạnh hân hạnh.”
Hoàng Phủ Ngọc Tỷ tươi cười tiếp đón.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất