Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Tiền bối, lúc đó ở chỗ Trác Uyên chết, chúng ta từng nhìn thấy ánh lửa giống như  hôm nay, đó chính là do tiền bối gây ra?" Giống như không sợ bóng đen chút nào, trong mắt Sở Khuynh Thành mang theo tia hi vọng, vội vàng hỏi.  

             Trong mắt chợt lóe lên ánh lửa màu vàng, bóng đen kia khẽ gật đầu: "Không sai, đó đúng là lão phu tạo ra trong nháy mắt!"  

             Con mẹ nó, trong nháy mắt đã khiến cho sinh linh đồ thán kéo dài tám trăm dặm, quả nhiên lão gia hỏa này khủng bố lợi hại!  

             Ba vị trưởng lão không khỏi co rụt cổ lại, trong lòng càng cảm thấy lo sợ.  

             Nhưng Diệp Lân nghe đến đây, cả người không khỏi cứng lại, suýt chút thì cất tiếng phỉ nhổ. Lúc đó là tình huống, hắn ta rõ ràng nhất, dù sao cũng là hắn ta tự tay gây nên. Nhưng không ngờ bây giờ bóng đen này lại chính miệng thừa nhận, không cần phải nói, đây con mẹ nói khẳng định không phải là Cửu U Ma Đế hiện thân, mà là Trác Uyên giở trò quỷ.  

             Nhưng sao hắn có thể khiến cho đồ giả này giống như thật vậy? Đến ba vị trưởng lão ở cảnh giới Quy Nguyên, đều bị hắn dọa đến ngây cả người!  

             Diệp Lân nhìn chăm chú ba trưởng lão đang phủ phục trên đất một cái, trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm!  

             "Như vậy... Lúc đó Trác Uyên chàng..." Trong lòng còn mang theo một tia hi vọng cuối cùng, Sở Khuynh Thành vội vàng lên tiếng.  

             Bóng đen kia nhìn nàng một cái chăm chú, nhưng lại lạnh lùng mở miệng: "Đã chết!"  

             "Đã chết?" Cơ thể không nhịn được chấn động, Sở Khuynh Thành không khỏi vội lui về sau hai bước, khuôn mặt nháy mắt đã là mảnh tro tàn.  

             Trong lòng bất giác đau xót, Trác Uyên trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy khuôn mặt đã tuyệt vọng của người trong lòng, không nhịn được nắm chặt tay lại, móng tay đều đã cắm sâu vào trong thịt, nhưng vẫn cắn chặt răng, cất giọng trầm thấp: "Lúc đó khi lão phu đến đó, tiểu đồ Trác Uyên đã bị diệt Thần Hồn, thi thể máu thịt lẫn lộn. Bởi vậy, dưới cơn giận dữ, lão phu mới tiêu diệt sạch những người đó. Sau đó, lão phu đưa tro cốt tiểu đồ về Thiên Ma Sơn an táng, để không uổng công từng là thầy trò, sau đó lại trở về kết liễu ân oán thay tiểu đồ!"  

             "Chỉ là bốn tông môn ở Tây Châu, mà dám giết đệ tử Thiên Ma Sơn ta... Hừ hừ, thật to gan? Đây cũng coi như mấy vạn năm gần đây lão phu ra được vài điều tâm đắc, tính tình hiền lành không ít. Nếu không thì toàn bộ Tây Châu, hừ!"  

             Cả người ba vị trưởng lão không kìm được run lên, càng cúi đầu thấp hơn nữa, toàn thân đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh!  

             Con bà nó, lần này bốn tông môn thật sự chọc phải một nhân vật tầm cỡ rồi, nếu không phải dạo gần đây tính tình của người ta bình tĩnh đi không ít, e là toàn bộ Tây Châu đều phải táng thân trong biển lửa rồi.  

             Có thể tưởng tượng, người ta chính là người hô phong hoán vũ trên đại lục từ ba mươi vạn năm trước, thủ đoạn có thể không sắc bén sao?  

             Nói như vậy, bốn tông kia thật sự bị diệt cũng tốt, hết mang lại phiền phức cho Tây Châu!  

             Trong lúc nhất thời, ba vị trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi thái độ, không còn muốn minh oan cho những tông môn bị giết kia, mà thầm oán hận mắng mỏ bọn họ, gây ra phiền phức cho bọn họ, lại còn là phiền phức lớn như vậy.  

             Ngươi chọc phải Kiếm Tôn bất bại, cũng còn hơn trêu chọc phải lão yêu quái như vậy!  

             "Nếu nói như vậy... Chàng, thật sự đã chết..."  

             Giống như hoàn toàn không nghe thấy câu nói kế tiếp của bóng đen kia, trong mắt Sở Khuynh Thành tràn đầy tuyệt vọng, sau đó đôi mắt nhắm lại, đột nhiên, lâm vào hôn mê bất tỉnh.  

             Đám người Thủy Nhược Hoa thấy vậy, vội vàng đỡ lấy, nói: "Khuynh Thành, Khuynh Thành, ngươi làm sao vậy..."  

             Trác Uyên thấy vậy, cũng không nhịn được muốn lao ra, vươn tay ôm thê tử của mình vào lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ dừng lại, cánh tay đang vươn ra cũng bỗng dưng thu về, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, lắc đầu.  

             Giờ khắc này, trái tim của hắn đang nhỏ máu, nhưng lại bất lực, bởi vì đối thủ mà hắn phải đối mặt sau này thật sự quá cường đại, gần như đó là nơi hắn phải bỏ mạng, hơn nữa còn chẳng biết sẽ xuất hiện lúc nào.  

             Hắn không muốn liên lụy đến nàng, đành phải nhẫn tâm chặt đứt mối nhân duyên thật vất vả mới kết thành...  

             Ầm!  

             Một đợt dao động không gian vang lên, chiếc Lôi Linh Giới trong tay sở khuynh bỗng dưng biến mất, đợi đến khi lại xuất hiện, đã đi tới trước mặt bóng đen kia, dần dần dung nhập vào trong bóng đen.  

             "Mấy tên tiểu quỷ các ngươi nghe cho kỹ đây, đây là nha đầu Khuynh Thành, là thê tử của đệ tử Trác Uyên của ta, lão phu cũng coi nàng là người của Thiên Ma Sơn!"  

             Bóng đen nhìn chăm chú Sở Khuynh Thành một cái, âm u nói: "Sau khi nàng tỉnh lại các ngươi nói cho nàng biết, chiếc nhẫn trong tay nàng, từ nay về sau, mỗi một đệ tử trong Thiên Ma Sơn đều sẽ nhận ra được. Nếu có khó khăn gì cũng không cần lo lắng, lúc nhẫn này phát ra lôi quang, chắc chắn sẽ có tia hi vọng mới xuất hiện!"  

             Tiếng nói vừa ngừng, bùm một tiếng, bóng đen kia nhất thời tiêu tán không thấy, uy áp khủng bố cũng đột nhiên biến mất.  

             Ngẩng đầu nhìn biển lửa phía trước vẫn đang hừng hực thiêu đốt, bốn phía không còn một bóng người xuất hiện, giống như vị cao thủ kia đã rời đi, cuối cùng ba vị trưởng lão cũng đứng lên, sau đó đặt mông ngã ngồi xuống, lưng tựa lưng, thở hổn hển trong bầu không khí nóng rực, cảm thán một hồi!  

             "Đỗ lão đầu, vừa rồi thật sự là dọa lão phu suýt tè cả ra quần rồi. Trước mặt lão quái kia... À không, là lão tiền bối, lão phu còn khẩn trương khi ở trước mặt song tôn!"  

             "Còn không phải sao, đừng nói là song tôn, sau này lão phu tình nguyện đối mặt với Kiếm Tôn bất bại, cũng không muốn gặp mặt... Lão tiền bối đâu. Hơi thở hủy diệt trên người hắn, thật sự là làm cho người ta run sợ!"  

             "Chính là như vậy!"  

             Ba người liếc nhìn nhau, đều giống như vừa trải qua nạn vậy, cảm thấy may mắn hô hấp từng ngụm không khí.  

             Nhưng rất nhanh, ba người nhìn thấy Sở Khuynh Thành đang được mọi người vây quanh ở nơi đó, giống như lại nghĩ tới cái gì đó, vội vàng chỉ vào nàng nói: "Mau, mau dẫn nàng về tông!"  

             " u trưởng lão, Khuynh Thành sư muội chỉ là thương tâm quá độ nên ngất đi thôi, sẽ không náo loạn gì đâu, ngài còn muốn đưa nàng về tông môn!" Bất đắc dĩ lắc đầu, Võ Thanh Thu thở dài nói.  

             Nhưng khi nghe được lời ấy,  u trưởng lão nhất thời nước bọt bắn tun tóe lên mặt hắn ta nói: "Con mẹ ngươi, ta bảo ngươi kéo nàng trở về sao? Ta là bảo các ngươi, đưa bà cô này hộ tống về tông môn điều dưỡng một cách tử tế, cũng không thể để nàng lại xảy ra chuyện gì!"  

             Ơ!  

             Không khỏi sửng sốt, vẻ mặt mọi người kỳ quái, sao thái độ của trưởng lão lại xoay ngược một trăm tám mươi độ thế này. Vừa rồi cũng bởi vì Sở Khuynh Thành chống đối lại lão ta, mà hận đến nghiến răng nghiến lợi đâu, mà lúc này...  

             u trưởng lão biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, bất đắc dĩ trợn trừng con mắt!  

             "Các ngươi ngốc à, không nghe thấy vừa rồi vị tiền bối kia nói, coi Sở Khuynh Thành là thê tử của đồ đệ à, sau lưng nàng chính là có Thiên Ma Sơn đáng sợ làm chỗ dựa. Nếu như nàng xảy ra chuyện ở Song Long Viên chúng ta, vậy thì lão gia... À không, lão tiền bối tìm đến, chúng ta còn có đường sống hay không hả? Hoặc là nói, về sau nếu lão tiền bối kia có thể làm chỗ dựa vững chắc cho chúng ta, cho dù Kiếm Tôn bất bại kia có đánh tới, chúng ta cũng sợ cái con khỉ!"  

             "Cho nên nói, bây giờ bà cô tổ này, chính là báu vật trong báu vật của chúng ta, rất cần được bảo vệ cẩn thận!" Vẻ mặt  u trưởng lão kiên định, sắc mặt nghiêm túc, hai vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu.  

             Đến đây, mọi người mới hiểu được tâm ý của bọn họ, vẻ mặt sáng tỏ gật đầu. Mấy vị trưởng lão này, thật đúng con mẹ nó thực dụng!  

             Cuối cùng Diệp Lân cũng hiểu rõ, vì sao Trác Uyên lại thân phận của Cửu U bá chủ, nói ra những lời kia, thì ra là muốn che chở cho Sở Khuynh Thành.  

             Lúc trước khi Sở Khuynh Thành chống đối trưởng lão, hắn cũng tận mắt nhìn thấy. Tuy rằng hắn không thể trực tiếp bảo vệ, nhưng dựa vào những lời ra vẻ vừa rồi của Cửu U bá chủ, mấy vị cái trưởng lão kia phải cùng hầu hạ nàng như thể lão nương của bọn họ vậy.  

             Đây mới là người ở ngoài ngàn dặm, nhưng vẫn có thể bảo đảm thê tử an toàn. Có thể tưởng tượng, sau khi trải qua việc này, cho dù ngày sau Tây Châu có chuyện nguy hiểm, ai dám phái Sở Khuynh Thành đi làm chứ, bảo vệ còn không kịp nữa là!  

             Nghĩ thông suốt điểm này, Diệp Lân bất giác âm thầm tán thưởng, sau đó lại nhìn về phía ba vị trưởng lão nói: "Vậy, trưởng lão, thảm án bốn tông diệt môn đã có kết quả. Nhưng còn có một điểm, vị Cửu U bá chủ kia là báo thù cho đệ tử, nhưng Ngự Thú Tông cũng không có..."  

             "Được rồi, coi như nó có đi!"  

             Vội vàng xua vẫy tay, Đỗ trưởng lão chặn lại nói: "Vừa rồi vị lão tiền bối kia đã sắp dọa chết chúng ta rồi, chúng ta còn có thể lại đi tìm hỏi hắn sao Ngự Thú Tông lại như vậy à? Lại nói, Ngự Thú Tông và Trác Uyên cũng không có quan hệ tốt, cũng có thù hận. Coi như vị sư phụ kia trút giận cho đệ tử đi, dù sao chuyện này chúng ta không thể tra xét thêm nữa, cứ báo cáo lên trên như vậy đi!"  

             Diệp Lân nhìn bọn họ một cái chăm chú, khẽ gật đầu, trong lòng cười thầm, có thể kết thúc như vậy, tất nhiên là tốt nhất!  

             Ngay sau đó, mọi người dẫn theo Sở Khuynh Thành đã hôn mê, rất nhanh rời khỏi nơi này. Nhất là ba vị trưởng lão, không bao giờ muốn ở trong này lâu thêm một phút đồng hồ nào nữa.  

             Mãi đến khi tất cả mọi người rời đi, không gian xuất hiện dao động vô hình, Trác Uyên yên lặng đi ra khỏi không vực, trong mắt tràn đầy vẻ thương cảm!  

             Đây là cuộc chia ly cuối cùng của hắn và với Sở Khuynh Thành rồi...  

             "Đại ca, vừa rồi xuất diễn của ngươi quả thực tuyệt vời đó, thật sự dọa chúng ta sợ đến mất mật, ta còn thật sự tưởng rằng Cửu U Ma Đế đột nhiên hiện thân đấy!" Bỗng nhiên, một tiếng kêu to bỗng dưng vang lên bên tai Trác Uyên.  

             Trố mắt nhìn, Trác Uyên quay đầu lại nhìn, đã thấy Diệp Lân quay lại chẳng biết lúc nào.  

             Trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, Trác Uyên lạnh lùng nói: "Sao ngươi lại trở lại?"  

             "Hê hê hê.... Có vài điểm khó hiểu chưa làm rõ, tạm thời xin phép mấy lão gia hỏa kia quay lại, còn mong đại ca chỉ giáo!" Khom người cúi đầu, Diệp Lân vuốt mặt nói.  

             Trác Uyên lườm hắn ta một cái, xoay người rời đi: "Không có hứng thú!"  

             "Aizzz, lúc này ngươi lại không nói tình cảm nữa à, đại tẩu có thể xuất hiện ở nơi này, vẫn là ta dẫn đến đấy, bằng không lần này ngươi đi Tây Châu, chỉ sợ cản bản không tính toán gặp lại nàng nữa!"  

             Cơ thể hơi khựng lại một chút, Trác Uyên cân nhắc một hồi, thở dài nói: "Nói đi, chuyện gì?"  

             "Chính là là hóa thân Ma Đế vừa rồi, rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy, vô cùng giống thật, đến ba cao thủ Quy Nguyên cũng bị dọa sững luôn!" Thấy Trác Uyên đồng ý, Diệp Lân không khỏi lại nghiêm mặt tiến lên, hì hì cười nói.  

             Trác Uyên trầm ngâm một chút rồi nhàn nhạt lên tiếng: "Điều này rất đơn giản, ba phần thực bảy phần giả! Hóa thân khổng lồ kia, là ảo ảnh ta làm ra, đó vốn không lừa được ba cao thủ Quy Nguyên. Nhưng vừa tới bọn họ đều đã bị thương, thực lực của bản thân đã yếu bớt đi, cảm giác không nhạy nữa. Thứ hai trong bóng đen kia của ta, quả thật có thêm chút Diệt Thế Lôi Viêm, có điều điều đó không quan trọng, quan trọng nhất là, hai tròng mắt kia, là do hai viên Long Tức Đan thừa lại được đặt vào."  

             "Vậy đó thật sự là sức mạnh của Long Tổ, tất nhiên khí thế phát ra cũng không thể so sánh nổi. Cứ như vậy, khí thế và ảo ảnh đều có, tất nhiên bọn họ sẽ coi giả thành thật!"  

             "Cao, thật sự là cao kế, không hổ là nam nhân đánh bại ra dựa vào tính kế linh hoạt!" Diệp Lân sáng tỏ trong lòng, không khỏi giơ ngón tay cái lên với Trác Uyên.  

eyJpdiI6ImFLUDNoaitoZDVlQk11UHhBWEZCNnc9PSIsInZhbHVlIjoiT2hzbmZNSklBN0hpN3dIVEhUTXBcL1RLazl1YkdFMFozalh2QXNjakRoOU5iVEtlZlBjK3pjYlhjZzdhTTArekJmOVQ4WTBQeWt4NkVGV1prbDVqWXhLK3labHR3XC9USVBReXBJWHVkOFwvcnI0citpU1dWK3BIWHN1T0R6VUpzWlZhUEwrelFCSFE5TzE2NVQ1VzhrSG1wQmhOb21KbXdSOEREd000bHZuOWlDc28wcmc5NVdsZkl6MWdPZU1jbG5WYmVIbGtoekZJVURXY1lJdUx2d2VlcUxHZlwvaEsxc2JPNzg5anJiZDlxbHFQVzQxUlQyNmRZRHRXS2FudXZPTzJcL3dSN0pLQ2hPUTZmZkE0ejB3ZzVmcVBLWUQ1NjZ6bkh6clAyRmVQa1FwWEp3STJOTjQyK1wvYmVscHNkZmRVQitCOTRnR0lKZkV1UnA5MUxLVCs3T3dZbnpHc0ZnWWR1Q0dMM1VjMjNTWUQ5YjZ0OHlyYzZhb1A5elBPNGh1N1lqZ1grK3l3cm1ET0NnRkVxanc2eVBoTXVQbkhqa1l6RzV3VitcL01jV3c0TTZVbHQ3c0MzVlVHOFFpWnBNcThnWUhuQVNINlhpRTdKb1wvSlo3RHBUbWhaSis5Y0c5cDdxNHlaemdYaEc0REdEdWRUMHpqZm43RXo0blprbWhTZ2lzUFlaa2FPV1Q0VHBaTWVJN0JYZUhPbzM5SElWY1Fib3VjSjExbFwvK1BhTGhpUmJrZ3B3WG5KTThCVVIwcStKRWVOUTRcL0dYSWIwSWI4ODA2YVBBQVhLbVI3bGRLeWsxaTBhV29XNDBBeVVXeHpZZ1FGUzN0WUtBZTBMRTgwM3BlOGhXVmlNTmxmZTZjWGpaMlZpMVEwZG5Jd0ZsTEhlRzhlVkxOSDRLSkVkXC92MlZ5ZThmREtLaGFPSnJQenNETGl1USIsIm1hYyI6ImMzYTQ1MDgxZGNkMGVlNDk4ZjIxMDM5OGNkMmVkZWZhNTBiZWNmMzE1NjZlNjZlYmFiNDU5NjUzZjAwNTQzY2UifQ==
eyJpdiI6IncyRmNKZElOWHo5SFlrMDdUVWdTUmc9PSIsInZhbHVlIjoibXVualFlRVwvelAzb2VZdlpNMVdCNk9ybUxcL1N4ZDdLRE5CcUthSnVRUHlPUHBlTjRcL09IaHRDcXBGdzduVTdJdVlDMVo4aDNVREVPSW5yU3lJeDF6VysrQjNHVUJZVlhwZXpKNk54ZWk3dVJ6dlJOdFFCN1NZZURieUJCSkZ4Y3Qza2EyTXlMWGlxWWlBY0dIeVQwY3V0ZExxcDI4S1dqRldvQmlkeXM0YkJpTm5XbFJkdklcL1A5NThCYjNINUxwUDZpanBoaEJKRFd1N2JYVnhnTzZFQ3U3OXI3RTZpK1R2bVRhWmNGZVpQdmNxNVJuYjhpbVJBWXhUZWlmdWsxRkRISzBHZlpkd3B2RzVaYUMxTjFZXC9FMjlIaExTSWJEdFl0eG1FcURnNjVnZG5MQ0ZUV0ZcL3htaGRadFN5YytiTmcwN3QyRDh4M2hZUmRVbGFCY0RGXC9nZkw3XC9GZVZXcGxLeDFYK3BweVRsSXlQb3NnWXQ0TGxvclcwamN3SjduNVRHNXJTMmM3TVQ2U3pvSVFMSmlGajJkQklcL1ZtWWRWOVpHK25qbnU1Mzk1dlwvOEJva0JocHo3T3ZOMFBzV2h4STdTUHV2eDNBR3hGSEFTVmhiTGRYbHFSTHVUUHVuMGkybnZFU1ZcL1dcL3RLTjQ9IiwibWFjIjoiY2QzYTEyN2M1ZDYwYjVjZTQwZjMwYzkwMzUyNmU1MGI5ODRjNDEyZmU5OGM5MWMzODAyZjkyNzE3ODAwOWY3NiJ9

             Nghe được những lời ấy, khóe miệng Trác Uyên xoẹt qua độ cong vui vẻ, không nói gì nữa, nâng bước chậm rãi biến mất trong màn đêm tràn ngập ánh lửa chiếu rọi, ngay lập tức không thấy bóng dáng...

Ads
';
Advertisement