Gừ!
Gào!
Một tiếng kêu vang vọng giữa trời, cùng tiếng gầm to, âm thanh chấn động núi rừng.
Sơn mạch Vạn Thú, nơi linh thú đông đúc nhất Đế quốc Thiên Vũ, cũng là nơi nguy hiểm đáng sợ nhất. Nếu như người thường bước vào một bước, thì sẽ lo lắng về tính mạng. Mặc dù là tu giả thực lực dũng mãnh, nếu như tự ý đi vào chỗ sâu bên trong dãy núi này, cũng sẽ có kết cục có đi mà không có về.
Bất kể thực lực của ngươi mạnh cỡ nào, thì đều là như thế!
Trong truyền thuyết, có một con mãnh thú tối thượng sống trong dãy núi này, không có bất kì tu giả nhân loại nào có thể chống lại, có thể chạy trốn dưới nanh vuốt của nó.
Điều này cũng khiến cho dãy núi cổ xưa này trở thành một trong số ít địa điểm thần bí nhất trong lịch sử nhân loại, chưa có bất kỳ ai từng thật sự đặt toàn bộ chân đến chỗ này.
Có lẽ là có người như vậy tồn tại, đáng tiếc là cuối cùng bọn họ cũng không đi ra từ bên trong!
Nhưng mà vào lúc này, một bóng người mặc áo choàng màu đen, vẻ mặt lại thảnh thơi, từ từ dạo bước vào bên trong. Linh thú xung quanh gào to quát lớn với hắn, hắn cũng không quan tâm.
Rốt cuộc, lúc nào cũng có mấy con quái thú không thức thời như vậy, liếm răng nanh ở khóe miệng, đột nhiên tấn công, lộ ra răng nanh và miệng đầy màu đỏ tươi về phía người nọ.
Nhưng mà, ngay lúc linh thú kia vừa mới đến gần hắn thì trong tích tắc, một chuyện quỷ dị cũng đột nhiên xảy ra.
Người nọ cũng chưa hề làm gì, vẫn từ từ đi bộ về phía trước, nhưng tròng mắt của con linh thú kia lập tức trống rỗng, trong nháy mắt mất đi sức sống tràn trề, đột nhiên bịch một tiếng té xuống đất, không bao giờ đứng dậy nữa.
Chỉ có người nọ, vẫn còn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bước chân thong thả di chuyển về phía trước, khóe môi cong lên nụ cười quỷ quái!
Đối mặt với nam nhân quỷ dị như vậy xuất hiện trong Sơn mạch Vạn Thú, linh thú cả dãy núi đều hoảng loạn, hơi không tin tà ma, cố gắng lấy mười nghìn điểm dũng khí, đi thách đấu con người kia.
Đáng tiếc là kết quả lại giống như linh thú trước đó, sinh mệnh im hơi lặng tiếng biến mất!
Linh thú cấp ba như thế, linh thú cấp bốn cũng như vậy, cuối cùng linh thú cấp năm cấp sáu đi lên, vẫn là như thế. Đến cuối cùng, cho đến khi ba con linh thú cấp bảy tiến lên tấn công, sau đó vẫn bỏ mình một cách không rõ như thế, các linh thú Sơn mạch Vạn Thú, cuối cùng đã biết cái gì là sợ hãi, trong lòng đã sợ hãi nam nhân quỷ quái này!
Trong lúc nhất thời, thú vật toàn bộ dãy núi đều bỏ chạy, chim bay vút lên trời, hễ là nơi nam nhân áo choàng đen kia đi qua, tất cả linh thú đều tan tác như chim muông, hoảng sợ tạo thành một nhóm!
Cuối cùng, khi xung quanh người nam nhân kia không còn dã thú quát la, vương giả thật sự của dãy núi này, cuối cùng cũng hạ xuống tới trước mặt nam nhân này. . .
"Ngươi là người nào, dám xông thẳng vào chỗ sâu bên trong Sơn mạch Vạn Thú của ta?"
Một cơn gió lớn bay múa phần phật, chỉ nghe thấy một tiếng gầm rung trời thấu đất vang lên, phía trên đỉnh đầu của nam nhân kia, có cái bóng to lớn như đám mây đen che phủ trên đỉnh đầu, đè thẳng xuống dưới.
Vẻ mặt của con quạ ba đầu đầy tức giận, chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé bên dưới, liên tục quát mắng. Mà ở giữa cái trán của đầu quạ khổng lồ ở giữa, có ngọn lửa màu xanh cuồn cuộn, đang bùng cháy không ngừng, tỏa ra uy lực đáng sợ!
Khóe miệng xẹt qua một nụ cười quỷ quái, người áo choàng đen chưa hề liếc mắt nhìn nó một cái, chỉ khẽ cười một tiếng, sâu kín mở miệng: "Tam Thủ Quái Nha, đã lâu không gặp!"
"Thế nào, ngươi biết ta?" Trố mắt nhìn, vẻ mặt của Tam Thủ Quái Nha kia kỳ lạ nói.
Mỉm cười lắc đầu, người áo choàng đen kia từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc kia, cười nói: "Thế nào, ngươi không nhận ra ta sao? Ta nhớ lần đầu tiên dẫn Tiểu Tam Tử tới chỗ này, cũng là ngươi nghênh đón chúng ta đi gặp tiền bối Côn Bằng mà!"
"Trác tiên sinh?"
Con ngươi bất giác run lên, sau khi Tam Thủ Quái Nha không khỏi sững sờ, thì vội vàng hạ thấp cơ thể xuống, khom người nói: "Không biết Trác tiên sinh đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Ta cũng vừa mới nghe nói trong dãy núi có cường giả nhân loại đến gây rối, lại không biết là Trác tiên sinh đến đây, nếu có chỗ xúc phạm thì mong rằng thứ tội!"
Từ từ khoát tay, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, cười nói: "Ha ha ha . . . Đừng ngại, dù sao ta cũng muốn đi gặp Côn Bằng, ngươi tới vừa đúng lúc, dẫn ta đi!"
"Ừm. . . Cái này. . ."
Không khỏi chậm lại, Tam Thủ Quái Nha có vẻ hơi khó xử, thật có lỗi nói: "Trác tiên sinh, vô cùng xin lỗi, ngài đột nhiên tới chơi, ta phải xin chỉ thị của chủ nhân trước, trước tiên ngài ở đây chờ một chút, có Thanh Viêm của chủ nhân hộ thân, chắc chắn linh thú bình thường không dám tổn thương ngài!"
Không khỏi nhướng mày, Trác Uyên liếc mắt nhìn nó một cái thật lâu, cũng phát ra tiếng cười nhạo.
Những lời nói lấy lòng vừa nãy của Tam Thủ Quái Nha này, vậy mà trong câu chữ lại đầy ý chua ngoa. Nói cái gì mà ngươi có Thanh Viêm của chủ nhân hộ thân, linh thú sẽ không dám tổn thương ngươi. Nói bóng nói gió chính là, con mẹ nó tiểu tử ngươi đừng có đắc ý, nếu như không có Thanh Viêm chủ nhân ban tặng, ngươi có thể dễ dàng đi vào chỗ nội địa của Sơn mạch Vạn Thú như vậy? Mẹ nó đã sớm bị linh thú dọc đường nuốt sống, có sức mạnh gì mà càn rỡ?
Rất rõ ràng, nó ở trong tối mỉa mai chuyện bản thân mình một mạch đánh vào đây, chẳng qua là mượn oai phong của Côn Bằng mà thôi!
Đáng tiếc, lần này nó lại sai hoàn toàn. . .
Ánh mắt không khỏi hơi nhíu lại, Trác Uyên lạnh lùng cười nói: "Tam Thủ Quái Nha, ta và tiền bối Côn Bằng cũng là bạn cũ , làm gì khách khí như vậy, trực tiếp dẫn ta đi là được rồi!"
"Điều này không thể được, Sơn mạch Vạn Thú có quy củ của mình, muốn gặp chủ nhân nhà ta, bất kể là ai đều phải đi thông báo trước, chủ nhân cho phép, mới có thể gặp. Nếu không, ta dẫn ngươi đi gặp như vậy, chủ nhân chắc chắn sẽ trách phạt!"
Vội vàng lắc ba cái đầu quạ cực lớn, Tam Thủ Quái Nha kiên quyết không chịu!
Bất đắc dĩ bật cười lắc đầu, Trác Uyên thở dài một tiếng: "Ôi, ngươi đến đây rồi quay về, lại muốn phí bao nhiêu công sức, cuối cùng thì không phải lão già đó muốn gặp ta sao? Như vậy đi, ngươi dẫn ta đi, ta chịu tất cả trách nhiệm, ngươi cứ nói ta ép buộc ngươi đi, thế nào?"
"Ngươi?"
Không khỏi giật mình, Tam Thủ Quái Nha liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái thật lâu, cũng nhịn không được yên lặng nở nụ cười. Vẻ khinh thường trong mắt không che dấu chút nào!
Làm ơn, dù nói thế nào thì tiểu tử ngươi cũng là người có đầu óc, sao cứ nói toàn những lời không có não chứ? Lão tử đường đường là linh thú cấp chín, làm sao có thể bị ngươi ép buộc được?
Nếu như là linh thú bình thường thì điều này còn có thể, dù sao trong người ngươi có Thanh Viêm của chủ nhân. Nhưng mà bảo vật này, lão tử cũng có, ngươi dựa vào cái gì có thể áp chế được ta? Quả thực là truyện cười, ha ha ha. . .
Trong lòng đương nhiên đã biết ý nghĩ của nó, Trác Uyên cũng cũng không nói gì, chỉ đi theo đồng thời nở nụ cười.
Nhưng mà cười cười, sắc mặt của Trác Uyên cũng chợt trầm xuống, hoàn toàn lạnh lẽo. Ngay sau đó, bên trong con ngươi bên trái, đột nhiên xuất hiện từng tia Lôi Viêm màu đen, ào ạt tỏa ra hơi thở hủy diệt!
Vù!
Đột nhiên giống như một trăm ngọn núi cao từ trên trời giáng xuống, dường như tàn nhẫn đập trên lưng mình. Chỉ nghe một tiếng nổ đùng đoàng, thân hình to lớn của Tam Thủ Quái Nha kia, đã đập xuống đất một tiếng thật mạnh. Giữa cái trán của cái đầu ở giữa, một nhóm Thanh Viêm bốc cháy dữ dội, cũng không ngừng lay động, giống như đang sợ hãi cái gì đó, vù vù chớp tắt vài cái thì đột nhiên biến mất không thấy, trốn vào trong cơ thể của Tam Thủ Quái Nha, không bao giờ xuất hiện nữa!
Sáu con ngươi nhỏ bé không nhịn được co rút mạnh mẽ, Tam Thủ Quái Nha bất giác giật nảy người, đã cảm thấy sợ hãi tột đỉnh.
Chủ nhân của nó, chủ của linh thú, đứng đầu Ngũ Đại Thánh Thú ban tặng Thiên Địa Văn Hỏa đứng đầu, Hỗn Độn Thanh Viêm, vậy mà trong nháy mắt, đã bị người ép quay về trong cơ thể, cũng không tỏa ra được nữa, điều này sao có thể?
Đây chính là một trong năm sức mạnh lớn nhất thế gian sau khi thiên địa sơ khai, làm sao có thể dễ dàng bị áp chế như thế?
Quả thật Tam Thủ Quái Nha không thể tin đây là thật sự, nhưng mà quay đầu nhìn sâu vào bên trong con ngươi kia của Trác Uyên, ngọn lửa đen kịt không ngừng bốc cháy, trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy, giống như thần chết đến, lập tức không dám chống lại chút nào!
Nhân loại này có được. . .Sức mạnh Diệt Sát Thánh Thú!
Trong lúc nhất thời, dường như Tam Thủ Quái Nha đã hiểu được tất cả, cả người lại không ngừng run rẩy, lớp mồ hôi lạnh đã là thấm đầy lông toàn thân, càng run rẩy không ngừng!
Cười nhạo quái dị hai tiếng, Trác Uyên khẽ nâng chân, bước lên trên lưng của Tam Thủ Quái Nha còn đang không ngừng run rẩy kia, thản nhiên lên tiếng: "Bây giờ ngươi có thể ưỡn ngực ngẩng đầu nói với Côn Bằng là ta ép buộc ngươi!"
Ba nhóm lửa trên cái đầu thật lớn liên tục tỏa ra sự sợ hãi sâu sắc, Tam Thủ Quái Nha này là tuyệt thế vương giả thống trị Sơn mạch Vạn Thú, linh thú cấp chín, giờ phút này cũng đã bị dọa sắp tè ra quần!
"Được rồi, chúng ta đi!" Không có tiếp tục liếc mắt nhìn nó, Trác Uyên thu Lôi Viêm màu đen trong con ngươi bên trái lại, thong thả nhìn về phương hướng quen thuộc ở phía xa kia.
Đã không còn uy áp khủng bố kia, Tam Thủ Quái Nha đứng dậy thật cẩn thận, cũng không dám tiếp tục quay đầu lại liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái, mà thành thật mở cánh ra, lập lức bay lên trời xanh, một cái vỗ cánh là chín trăm dặm, bay về chỗ của Côn Bằng.
Chỉ chốc lát, một người một thú này đã đi tới chỗ đỉnh núi to lớn kia, cái cửa hang động quen thuộc kia, giống như cái miệng sâu rộng đang há ra, dường như muốn một ngụm nuốt người vào.
Run rẩy bay đến bên cạnh cửa hang động, Tam Thủ Quái Nha không khỏi có chút khó xử, dù sao chưa báo tin cho chủ nhân, đã dẫn người ngoài vào là phạm phải điều kiêng kị của vương giả.
Nhưng nó cũng không có cách, ai bảo con người này mạnh hơn nó chứ?
Kết quả là, sau khi do dự một lúc lâu xong, Tam Thủ Quái Nha mới bất chấp khó khăn, ấp úng hô to lên tiếng: "Chủ. . . Chủ nhân, Trác tiên sinh đến đây, cung kính xin gặp!"
"Cái gì, lão cha của ta đến đây?"
Nhưng mà, tiếng của Côn Bằng ở trong hang động chưa vang lên, thì tiếng mừng rỡ của đứa bé đã vang lên. Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ chợt xuất hiện, cơ thể nhanh nhẹn nhỏ nhắn của Cổ Tam Thông đã vội vàng bay ra, lập tức va vào trong ngực của Trác Uyên, mừng rỡ một hồi: "Lão cha, cuối cùng ngài cũng đến gặp ta!"
Nhìn thấy người trong lòng này hơi gần gũi với mình, đứa nhỏ không hề có tạp chất, trong lòng của Trác Uyên cũng không khỏi mềm nhũn, cười khẽ ra tiếng: "Tiểu Tam Tử, lần này lão cha cũng không chỉ đến gặp ngươi. Từ nay về sau, lão cha vẫn sẽ ở bên cạnh cùng ngươi!"
"Thật sao?" Không khỏi ngơ ngác, Cổ Tam Thông liếc mắt nhìn một cái Trác Uyên thật lâu, lập tức mừng rỡ như điên kêu to ra tiếng: "Thật tốt quá, cha muốn luôn luôn ở cùng ta , quá tuyệt vời, ta có cha ở cùng. . . ."
Mặc dù lời nói vừa nãy của Côn Bằng khách khí, nhưng mà Trác Uyên cũng đã từ trong mắt của lão ta, thấy được tí ti vẻ khúc mắc sâu sắc kia. Nếu như mỗi người đến chỗ này của lão ta, đều không được sự cho phép lại tùy ý đi vào, sao lão ta còn được xưng là vương giả chứ. . .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất