Lúc nãy, nữ tử cũng không để lộ bất kỳ sát ý nào, Trác Uyên cũng không có tính toán, tùy ý để nàng ta đánh ngã hắn trên giường. Lúc này, hắn nằm thẳng tắp trên chiếc giường rộng lớn, bị nàng ta áp chế mạnh mẽ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của nàng ta, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bật thốt lên: “Ngươi… Ngươi đã tỉnh? Tỉnh lúc nào?”
“Hừ, xin lỗi, ta đã tỉnh từ một ngày trước.” Cười lạnh một tiến, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Trác Uyên, châm chọc nói: “Thế nào, không để cho ngươi tát hai cái, có phải đang rất khó chịu hay không?”
Trong lòng rõ ràng, nhưng Trác Uyên cũng không để ý lời nói sau đó của nàng ta, chỉ chú ý đến thời gian nàng ta thức tỉnh. Hoàn hảo, lúc hắn nói chuyện với Tiểu Tam Tử, căn bản nha đầu kia cũng chưa từng nghe thấy, như vậy có thể tiếp tục diễn tuồng vui này rồi.
Chỉ có điều, vẫn có một chút chênh lệch với tưởng tượng của hắn.
Vốn hắn muốn lấy thân phận ân nhân cứu mạng để lấy tình báo từ tiểu nha đầu này, thế nhưng bây giờ rõ ràng đang có hiểu lầm, thế nhưng hai người còn chưa có kết thù là tốt rồi. Sau này lấy tình báo sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Quả nhiên xúc động chính là ma quỷ.
Đang yên đang lành, tự dưng hắn muốn tát nàng ta để làm gì?
Trong lòng không khỏi cười khổ, Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía vị giai nhân này, cười giống như không cười nói: “Tiểu thư, nếu như ngươi đã tỉnh, vậy tại sao còn giả bộ hôn mê?”
“Hừ, nếu như bản cô nương tỉnh lại thì làm sao có thể tra xét rõ ràng tình huống xung quanh? Người xung quanh, rốt cuộc là bạn hay thù? Người bình thường, cũng chỉ có thể thả lỏng cảnh giác đối với hai loại người, một là người chết, hai là người đang hôn mê bất tỉnh.”
Lông mày khẽ nhướng lên, dường như nàng ta đang vô cùng đắc ý: “Ví dụ như ngươi, lại dám quát mắng một người đang hôn mê, vừa nhìn đã biết là không phải một người tốt. Nếu không phải bản cô nương giả bộ hôn mê thì làm sao có thể thấy được tội ác của ngươi?”
Da mặt không nhịn được kéo mạnh ra, Trác Uyên không khỏi cười khổ gật gật đầu một lúc: “Cô nương, ngươi thực sự vô cùng thông minh, kinh nghiệm giang hồ cũng rất phong phú. Ngươi liếc mắt một cái là có thể thấy ngay mưu đồ gian ác của tại hạ, ngưỡng mộ ngưỡng mộ…”
“Đó là đương nhiên, dù nói sao thì ta cũng là Đông Châu…” Nở nụ cười tự đắc, nàng ta vui vẻ nói.
Đồng tử co lại, Trác Uyên lẳng lặng nghe. Thế nhưng cô gái này cũng thực sự cẩn thận, lời nói đã trôi đến miệng, nhưng cũng có thể kiềm hãm lại, suy nghĩ một lúc rồi lại nuốt xuống.
Trong lòng bất giác thở dài, Trác Uyên không nghe thấy được tin tức hắn muốn, không khỏi xoay tròn con ngươi, nhất thời nảy ra một ý hay, thám thính nói: “Cô nương tuổi còn trẻ, lại có tu vi Hóa Hư Cảnh tầng tám, mạnh hơn gấp mấy lần so với thiên tài Tây Châu ta đã từng gặp qua, nhất định ngươi ở Đông Châu cũng phải là danh môn vọng tộc.”
“Ai cần ngươi lo, ngươi muốn dò xét lại lịch của ta có đúng hay không?” Trừng mắt, nàng ta hét lên, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Trong lòng không khỏi rùng mình, Trác Uyên biết lúc này không thích hợp để dò xét tiếp, tránh khiến cho nàng ta càng nghi ngờ hơn, vội vàng nhanh chóng vung tay, giả bộ nhát gan nói: “Không đúng, không đúng, cô nương đã hiểu lầm rồi, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, ngươi không muốn nói thì thôi.”
Nhìn chằm chằm hắn, nàng ta không nói gì, nhất thời trầm mặc im lặng.
Rầm Rầm Rầm
Bỗng nhiên, đúng lúc này, từng tiếng gõ cửa vang dội truyền đến từ phía trước viện xa xa, Trác Uyên nghe thấy, không khỏi cả kinh, trong lòng nghi hoặc. Bọn họ chỉ mới đặt chân đến thành Phi Vân này, ai sẽ tìm đến cửa?
Không phải Tiểu Tam Tử lại thay đổi tính tình, đi gây chuyện thị phi ở bên ngoài sao?
“Đừng nhúc nhích.”
Két!
Nghe thấy âm thanh ngoài kia, dường như nàng ta còn căng thẳng hơn cả Trác Uyên, trong tay khẩn trương, nhất thời càng bóp mạnh cổ Trác Uyên đến mức nghe thấy tiếng xương.
Bỗng dưng, nét mặt già nua của Trác Uyên đỏ bừng, vỗ vỗ tay nàng ta nói: “Cô nương, ngươi nhẹ chút, ngươi sắp bóp chết ta rồi…”
“Bóp chết đáng đời, vừa nhìn đã thấy ngươi cũng chẳng phải là loại tốt lành gì, còn muốn tát ta khi ta đang hôn mê, bị ta bóp chết cũng không oan.” Mắt hạnh trừng trừng, nàng kia nói, hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ quan tâm đến tiếng gõ cửa ở bên ngoài truyền đến, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng khó nói thành lời.
Không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Uyên biết rằng cô gái này không hề có sát ý đối với hắn, nếu không chỉ dựa vào thực lực của Trác Uyên đã có thể sớm đã giết ngược cô gái này, thế nhưng bị bóp cổ như vậy cũng không phải là biện pháp. Nhất là nếu như để con của hắn thấy, ông già hắn ta lại bị một nữ tử bóp cổ, còn ra cái thể thống gì?
Kết quả là, Trác Uyên giả bộ cầu khẩn nói: “Cô nương, ta chỉ là một gã luyện đan sư, thương thế của ngươi cũng là do ta chữa trị, ngươi cũng không thể lấy oán trả ơn được.”
Lông mày khẽ run lên, nữ nhân kia suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng, liền có chút do dự, sau đó chậm rãi buông lỏng bàn tay kia.
“Ta biết, tuy rằng lúc nãy ngươi muốn tát ta hai cái, rõ ràng chứng minh được ngươi có tính toán trong lòng. Thế nhưng sau khi ta tỉnh lại, ta cũng biết việc ngươi đút cho ta đan dược chữa thương, hiểu được rằng ngươi đã cứu ta. Bây giờ ta tha cho ngươi, nhưng không cho phép ngươi kêu to, không cho phép ngươi lộn xộn, ngươi có nghe không?”
Nhanh chóng gật đầu, hai tay Trác Uyên che miệng, biểu thị tuyệt đối sẽ không nói lung tung.
Nữ nhân kia nhìn thấy, mới chính thức buông tay ra khỏi cổ của hắn…
“Lão cha, ngoài cửa có người đang gõ cửa, con có nên đi mở hay không… A…” Nhưng mà, đúng vào lúc này, Cổ Tam Thông vốn đang dạo chơi ba ngày ở bên ngoài lại không biết trở vể lúc nào, đột nhiên xuất hiện trong gian phòng, hỏi Trác Uyên.
Thế nhưng khi hắn ta thấy được cảnh tượng ở bên trong phòng cũng nhất thời sửng sốt, bỗng dưng ngây dại.
Đó là một cảnh tượng thối nát đến mức nào.
Trác Uyên nằm ngửa ở trên giường bị một nữ nhân đè xuống dưới, hơn nữa một tay của nữ nhân kia vẫn còn đặt ở trên ngực của Trác Uyên. Thực tế là, nữ tử kia vừa mới rút tay từ cổ của Trác Uyên, tay còn chưa kịp dời đi.
Thế nhưng làm sao Cổ Tam Thông biết được nguyên nhân của những chuyện này, hắn ta chỉ thấy được một cảnh tượng không phù hợp với trẻ nhỏ, không khỏi nhất thời lộ ra một ánh mắt chê bai: “Ồ… Lão cha, đây là phúc lợi khiến người ta mừng rỡ không ngủ được mà cha nói có phải không. Con không dùng được, cũng không thể hiểu được, chúc cha hạnh phúc.”
Sắc mặt thản nhiên, Cổ Tam Thông vui vẻ mà đi thẳng về phía trước, nhất thời cách xa phòng này, đi thẳng đến tiền viện mở rộng cửa.
“Đứa nhỏ này… Có ý gì?”
Lông mày khẽ run lên, dường như nàng ta còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Trác Uyên ở phía dưới.
Da mặt không nhịn được bị kéo căng ra, Trác Uyên không khỏi bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Cô nương, ngươi còn không thành thục bằng một đứa trẻ. Lẽ nào ngươi không cảm thấy tư thế hiện tại của chúng ta, có chút bất nhã hay sao?”
“Bất nhã?”
Lông mày nhíu chặt lại, dường như nàng ta vẫn còn chưa kịp phản ứng, nhưng khi nàng ta nhìn kỹ tư thế của mình với Trác Uyên, cũng nhất thời kịp phản ứng lại, sắc mặt đỏ bừng lên, sợ hãi lên tiếng: “Đây là chuyện gì, sao ngươi lại chạy lên giường của ta, cút xuống cho ta.”
Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Trác Uyên không khỏi cười ra tiếng: “Đại tỉ, làm sao ta lại chạy lên giường của ngươi, ngươi không biết sao? Là ngươi cứng rắn kéo ta lên giường ngươi chứ? Bây giờ lại bảo ta lăn xuống, ngươi còn đang đè lên người ta, làm sao ta lăn xuống được?”
“A… Đúng đúng đúng…”
Bất thình lình bị sự tình này làm cho hoảng hồn, nàng ta luống cuống tay chân, vội vàng đứng lên muốn nhảy xuống giường. Trác Uyên cứ lẳng lặng nhìn nàng ta, làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, dáng vẻ nhàn nhã tự đắc.
Bộp!
Thế nhưng, không biết có phải do khẩn trương hay hoảng loạn, trong quá trình cô gái thần bí Hóa Hư Cảnh tầng tám này nhảy xuống giường, lại bỗng chốc bị khăn trải giường làm mất đi cân đối, sau đó ngã xuống.
Mà ở dưới góc độ này, cũng thực sự là đỉnh cao kỳ diệu, lại đúng lúc đập về phía đầu của Trác Uyên.
Vốn dĩ Trác Uyên còn đang nhàn nhã nằm ở đó, giả bộ như mình chỉ là con gà yếu, mặc cho đối phương xử trí, nhưng bỗng cảm thấy một bóng đen nhào đến trước mặt. Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bộp một tiếng, bóng đen kia đã đập mạnh vào đầu Trác Uyên. Chỉ có điều, trong chóp mũi của Trác Uyên cũng bỗng dưng truyền đến một mùi hương thơm ngát, bờ môi mềm mại, cũng kèm theo hương vị ngọt ngào.
Hai thân thể, hai cái đầu dính sát vào nhau.
Hai đôi mắt, cũng chưa từng nhìn đối phương dưới khoảng cách gần như vậy.
Bỗng nhiên, hai người đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, cả hai đều ngơ ngẩn, chỉ có sự ấm áp truyền đến, khiến trái tim không ngăn được mà đập loạn nhịp, hai gò má cũng đột ngột đỏ bừng.
“Lão cha, bên ngoài là một đám đang mặc…”
Lúc này, Cổ Tam Thông lại đúng lúc chạy đến, trưng cầu ý kiến của Trác Uyên, rồi lại sửng sốt nói nhỏ dần: “Muốn đừng mở cửa… A, hay là con đi mở cửa đây.”
Vừa đỡ cái trán, vẻ mặt Cổ Tam Thông xán lạn rời đi…
A!
Chợt một tiếng hét chói tai vang lên, nàng ta đột nhiên ngã từ giường xuống, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt dường như còn ánh lên nước mắt. Trác Uyên cũng hơi xấu hổ, cả người hơi chần chờ ngồi dậy.
Keng!
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng vang nhẹ đột nhiên vang lên, sau đó một thanh trường kiếm hung hăng chĩa vào yết hầu của Trác Uyên. Vẻ mặt nàng ta giận giữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó… Đó là nụ hôn đầu của ta, ngươi dám khinh bạc bản cô nương, nhất định bản cô nương phải chém ngươi thành muôn mảnh.”
“Khoan khoan, cái gì mà ta khinh bạc ngươi, rõ ràng là ngươi khinh bạc ta.”
Vội vàng vung tay áo, Trác Uyên giả bộ hoảng loạn nói: “Chuyện vừa nãy ngươi cũng biết, ta cũng chưa hề làm chuyên gì, đang nằm yên ở đó, không phải là ngươi chủ động hay sao? Cô nương, ngươi phải nói đạo lý chứ. Dù sao thì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi.”
Này… Này…
Nét mặt do dự, nàng ta gấp đến muốn khóc, cuối cùng cắn răng một cái, trong ánh mắt phát ra tia hung ác, hét lớn: “Dù sao ta cũng mặc kệ, chính là ngươi chiếm tiện nghi của ta, hôm nay ngươi phải chết.”
Nói xong, thanh trường kiếm kia của nàng ta đã nhanh chóng đâm về phía trước, chỉ một chút nữa thôi là thanh trường kiếm sẽ đâm vào yết hầu của Trác Uyên.
Mí mắt khẽ run lên, hai tròng mắt Trác Uyên cũng đột nhiên lạnh xuống. Trùng Thiên Kỳ Lân Tí cũng dần dần tản ra ánh sáng màu hồng kinh người.
Mặc dù hắn cần tình báo của cô gái này, thế nhưng bây giờ đã không thể khống chế được cô gái này, thậm chí còn muốn rút đao khiêu chiến với hắn, muốn lấy mạng của hắn. Như vậy thì hắn không thể khách khí được rồi.
Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.
Có thể đối với điểm này, dưới sự tức giận nên cô gái kia vẫn không hề biết chút nào. Phỏng chừng nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, cái tên Thần Chiếu Cảnh tầng năm này trông còn gầy yếu hơn nàng ta, lại là một ma vương đáng sợ trên đời…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất