Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ngươi làm sao vậy, ngươi… ngươi không sao chứ?” Qủy Sát lo lắng nhìn sang Trác Uyên, đám người còn lại cũng nhìn sang hắn, vẻ mặt họ nghiêm trọng vô cùng, trong lòng ai nấy đều cảm thấy thấp thỏm không yên.  

             Trác Uyên lấy tay ôm chặt ngực trái của mình, hắn im lặng hồi lâu rồi mới thở hổn hển, vẻ mặt hắn không hiểu sao cũng trở nên nghiêm trọng, hắn lắc lắc đầu nói: “Không sao đâu, chỉ là đột nhiên ta có chút dự cảm, chúng ta sẽ gặp nhiều trắc trở ở Song Long Hội lần này!”  

             “Ầy, cái này ngươi còn cần phải nói nữa hay sao? Song Long Hội mà, những kẻ mạnh nhất ở Tây Châu cũng đến đây, chúng ta không gặp trắc trở gì mới lạ đó. Cho dù có là Thượng Tam Tông đi nữa, thì bọn họ cũng sẽ không dám đảm bảo rằng bản thân họ có thể thuận lợi đạt được mục tiêu mà họ mong muốn mà!” Dương Sát từ từ vẫy vẫy tay, lão ta điềm nhiên mỉm cười, sau đó thì lại dùng tay vỗ vỗ vai Trác Uyên, lên tiếng khuyên răn nói: “Tuy rằng ngươi có thể lo lắng cho môn phái như thế, thì bổn cung phụng ta cảm thấy an ủi vô cùng, nhưng mà cũng không cần tạo nhiều áp lực cho bản thân đến thế. Nhớ rõ, ngươi đã nói rồi, chỉ cần chúng ta đạt đến trình Thượng Tam Tông là được rồi, đâu ai bảo ngươi đưa môn phái mình thành môn phái dẫn đầu Tây Châu đâu, ngươi cần gì tự mình đi tìm phiền phức chứ, ha ha ha…”  

             Người tạo áp lực cho Trác quản gia chính là ngươi đó!  

             Gò má của mọi người khẽ giật giật, ai nấy đều nhìn sang Dương Sát, họ đều câm nín, không biết nói gì hơn.  

             Chúng ta là một môn phái thuộc Hạ Tam Tông, ngươi muốn trong phút chốc phải nhập vào hàng Thượng Tam Tông, hèn gì đến Trác quản gia cũng cảm thấy áp lực lớn như núi. Ba vị cung phụng à, mục tiêu mà các ngươi đặt ra có phải là quá cao rồi hay không?  

             Trác Uyên nhìn sang Dương Sát cung phụng, hắn tức giận mím môi, sau đó thì cười nhạt thở dài một tiếng, hắn lắc lắc đầu nói: “Được rồi, muốn đạt Thượng Tam Tông đúng không, thật ra thì cũng không có áp lực gì cả, lúc đầu lão tử ta quả thật  hơi nông nổi!”  

             “Ha ha ha… ngươi đừng có mà nói như thế, người trẻ có mục tiêu lớn là điều tốt mà!” Dương Sát lại nở một nụ cười, lão ta lại vỗ vào vai của Trác Uyên, tỏ ý cổ vũ.  

             Nhưng Trác Uyên thì chỉ đành nở một nụ cười khổ, sau đó thì con ngươi của hắn bỗng ngưng tụ lại, gương mặt hắn lại trở nên nghiêm túc.  

             Sự rung động trong lòng hắn, hắn là người hiểu rõ nhất, sự rung động đó tuyệt đối không phải bởi vì hắn lo lắng cho môn phái, mà là sự cảnh báo từ tận đáy lòng của hắn. Giống như có ai đó nói với hắn rằng, sự uy hiếp lớn nhất trong đời hắn sắp kề cận rồi.  

             Điều này như thể hai con hổ lớn trong khu rừng đụng mặt với nhau, nhất định phải phân định được thắng bại. Con hổ thắng thì chiếm núi làm vua, còn con hổ còn lại sẽ vĩnh viễn bị xua đuổi. Cuộc chiến đã được trời định sẵn này, quả thật không cách nào tránh khỏi!  

             Ầy, không lẽ nơi này có người tương sinh tương khắc với ta hay sao?  

             Trác Uyên hít một hơi thật sâu, mắt hắn nhìn xa xăm lo lắng.  

             Cốc cốc cốc!  

             Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, mọi người liền quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo bào màu xám đang đứng cung kính hành lễ trước cửa, lão ta có cùng tu vị với người dẫn đường khi nãy, đều là Hóa Hư Cảnh.  

             Người đó khẽ cười một tiếng rồi cúi người với mọi người nói: “Các vị đến từ Ma Sách Tông. Mời các cung phụng trưởng lão đứng đầu đến Thông Thiên Các để bàn luận một số chuyện có liên quan đến Song Long Hội!”  

             “Ờ, chính là bọn ta đây, cảm ơn huynh đài đã thông báo!” Dương Sát nhanh chóng cúi đầu trả lễ, lão ta không dám đắc tội với mấy người sai vặt ở nơi này nữa rồi.  

             Người đó khẽ nở nụ cười rồi quay người rời đi.  

             Tiếp đó, Dương Sát giao hết những việc ở đây cho Trác Uyên quản lý, sau đó lão ta nhanh chóng rời đi.  

             Nhìn thấy bóng dáng ba người họ dần dần biến mất, Trác Uyên lại nhìn sang phía mọi người, gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, hắn bình tĩnh nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục làm theo kế hoạch khi nãy của chúng ta, khi các ngươi đã chọn xong phòng ốc cho mình cả rồi, thì hãy uống cái này vào, rồi ngồi yên chờ đợi đột phá!”  

             Nói xong, Trác Uyên búng tay một cái, mỗi người đều được ném cho một chiếc bình sứ.  

             Khuê Cương nhận lấy rồi ngắm nghĩa, mắt hắn ta lóe sáng lên, hắn ta kinh ngạc nói: “Thông Thiên Đan hả?”  

             “Đúng rồi, Thông Thiên Đan là thuốc nối mạch cứu mạng, nhưng nó cũng là thuốc giải của Cương Thi Đan, các ngươi uống cái này vào rồi, tự nhiên xương cốt tĩnh mạch sẽ khỏe mạnh, thay da đổi thịt!”  

             “Nhưng mà… cái này hồi trước bọn ta cũng từng uống rồi, không phải ngươi nói chỉ được uống  một lần thôi hay sao?” Khuê Cương giật mình, gương mặt hắn ta vô cùng thắc mắc nói.  

             Trác Uyên bật cười gật đầu, hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy, công dụng của loại thuốc này có đúng một lần thôi, nhưng nếu như nó là thuốc giải, thì dĩ nhiên sẽ khác. Bởi vậy lần đột phá lần này, những người lần trước đã uống Thông Thiên Đan rồi, thì mức độ đột phá của họ sẽ rất nhỏ!”  

             Khi mọi người nghe thấy lời này, trong lòng họ liền hiểu ra, họ khẽ gật gật đầu.  

             Nhưng về phần mấy người đã từng uống qua loại đan dược này như Thiết Ưng và Khuê Cương, trong lòng bọn họ có chút thất vọng. Rất rõ ràng, sau khi uống Cương Thi Đan để rèn luyện rồi mới nên uống Thông Thiên Đan này, như vậy thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.  

             Ầy, chỉ tiếc rằng bọ họ đã uống sớm rồi, đây là lần thứ hai bọn họ sử dụng thuốc này rồi, ngoài công dụng giải độc ra, e rằng cũng chẳng có tác dụng gì cả, vậy nên họ thấy có chút thiệt thòi.  

             Nhưng mà bọn họ cũng không hề nghĩ đến, lần đầu tiên lúc họ uống loại đan dược này, nó đã có công dụng cứu mạng bọn họ mà. Không có lần đầu tiên sử dụng đó, thì họ làm gì có cơ hội được dùng lần hai?  

             Trác Uyên cũng chỉ đành bất lực lắc đầu, than trách lòng người tham vô đáy!  

             Tiếp đó, mọi người đều tự đi tìm cho mình một cái phòng riêng, uống đan dược vào, rồi lại yên tĩnh đột phá. Trác Uyên cũng tiện tay bày ra một trận pháp phòng ngự cho bọn họ, để bảo vệ cho bọn họ ấy mà.  

             Cốc cốc cốc!  

             Đột nhiên, chính vào lúc này, lại có tiếng gõ cửa vang lên, giống hệt như lúc khi nãy. Trác Uyên vừa nghe thấy liền từ từ quay người lại, hắn mở miệng nói: “Cung phụng của chúng ta đã đi đến Thông Thiên Các rồi, còn có chuyện gì nữa… ơ!”  

             Người đứng trước của không cong là tên sai vặt thuộc Hóa Hư Cảnh của Song Long Viên nữa, mà là hai người thiếu nữ xinh đẹp quen thuộc, lúc này họ đang tươi cười nhìn hắn, sự vui mừng tràn ngập trong đôi mắt của họ.  

             “Vĩnh Ninh, Sương Nhi, sao hai ngươi lại ở đây?”  

             Không sai, hai người đó chính là công chúa Vĩnh Ninh của Thiên Vũ, còn có thánh nữ Vân Sương nữa. Nhìn thấy hai người này, Trác Uyên bỗng nhiên giật mình, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự ngây dại.  

             Nơi đây là Song Long Hội mà, là nơi các môn phái ở Tây Châu chiến đấu tàn sát lẫn nhau, đây đâu phải là vườn hoa của hoàng thất Thiên Vũ, sao hai người này lại xuất hiện ở nơi này chứ?  

             Hai người thiếu nữ nhìn nhau một cái rồi vui vẻ hét lên, nhảy bổ nhào về hướng Trác Uyên: “Trác Uyên!”  

             “Đợi đã, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Trác Uyên nhanh chóng vẫy vẫy tay, hắn ngăn hai người lại rồi lại thắc mắc lên tiếng hỏi: “Không lẽ là, hai người đến đây để tham gia Song Long Hội hả.”  

             Hai người họ lại nhìn nhau một cái, rồi ngưng cười lên tiếng.  

             Tiếp đó, vẫn là do Vĩnh Ninh mở lời nói trước: “Bọn ta đâu có giống như ngươi, yêu thích việc đánh đánh giết giết như thế. Bọn ta đến Song Long Hội, chủ yếu là đến để tham quan học hỏi!”  

             “Tham quan  học hỏi hả?”  

             “Đúng vậy!” Sương Nhi khẽ gật gật đầu, nàng vui vẻ tươi cười nói: “Bởi vì mỗi lần Song Long Hội diễn ra, đều sẽ quyết định được xếp hạng của chín môn phái, theo thứ tự tài sản từ thấp đến cao, rồi phân phong họ đến những khu vực và lĩnh vực khác nhau. Bởi vậy mỗi khi thịnh hội này diễn ra, các đế quốc đều cử người đại diện đến tham quan học hỏi, để tìm hiểu xem môn phái nào sẽ được phân chia đến đế quốc bọn họ ấy mà. Cũng có nghĩa là, nếu như lần này Ma Sách Tông của các ngươi có thể gia nhập vào hạng Trung Tam Tông, các ngươi sẽ được phân công đến địa bàn lớn hơn, có nhiều tài nguyên tu luyện hơn, có lẽ không còn là một trong ba gia tộc hộ quốc của Thiên Vũ nữa, có lẽ các ngươi có thể sẽ nhận được sự cung phụng của cả cái đế quốc!”  

             Khóe mắt Trác Uyên khẽ giật giật, trong lòng hắn đã hiểu rõ.  

             Chả trách sao những người cấp cao của Ma Sách Tông lại coi trọng lần Song Long Hội này đến vậy, không quan trọng là xếp hạng thế nào, bọn họ đều cũng muốn giành đến cùng. Thì ra không chỉ có mỗi tài nguyên được thưởng dồi dào, mà còn liên quan đến vấn đề nắm giữ địa bàn, và nguồn thu nhập tài nguyên nữa.  

             Chuyện này là chuyện cố gắng một chút nhưng lợi ích đến ngàn thu sau đây mà!  

             Một khi sở hữu được địa bàn lớn hơn, có được nhiều nguồn tài nguyên tu luyện hơn, vậy thì tốc độ phát triển của môn phái sẽ nhanh chóng vượt bậc rồi!  

             Mà tất cả những điều này, đều được phân chia ngay trên chính Song Long Hội này!  

             Trác Uyên âm thầm suy nghĩ hồi lâu, hắn từ từ lên tiếng nói: “Cũng có nghĩa là, người thuộc Trung Tam Tông, có thể tự mình hưởng lấy sự cung phụng của cả một đế quốc hay sao? Mà Hạ Tam Tông thì chỉ có một phần ba số đó, chính là một trong ba gia tộc hộ quốc của Thiên Vũ?”  

             “Nói như thế cũng được, nhưng không hoàn toàn đúng đâu nha, chủ yếu là mức độ phân bổ tài nguyên thôi!”  

             Vinh Ninh nghiêng đầu suy nghĩ, nàng ta cười nhạt một tiếng rồi nói: “Ngươi nhìn Ngự Thú Tông đi, cũng thuộc hàng Hạ Tam Tông, nhưng Khuyển Nhung Quốc lại nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, không có tài nguyên gì để khai thác, cho nên nguyên cái đế quốc đó cũng chỉ cung phụng cho một môn phái bọn họ thôi. Mà Thiên Vũ chúng ta, tuy rằng cách biên giới của Khuyển Nhung không xa lắm, nhưng tài nguyên lại phong phú vô cùng, bởi vậy bọn ta không những cung phụng hai môn phái thuộc Hạ Tam Tông, mà còn cung phụng thêm một môn phái thuộc Trung Tam Tông nữa, bởi vậy mới có cách nói ba môn phái hộ quốc đó. Còn về Thượng Tam Tông đó, thì chính là mỗi môn phái sẽ được một đế quốc lớn cung phụng, tài nguyên của họ nhiều hơn của chúng ta gấp mấy chục lần!”  

             “Bởi vậy lúc đầu khi bệ hạ với Khuyển Nhung mới bí mật thảo luận với nhau, bọn họ đều muốn che giấu ba môn phái hộ quốc. Suy cho cùng, việc nhượng lãnh thổ là chuyện riêng của đế  quốc ngươi, ảnh hưởng đến việc khai thác tài nguyên, cũng có nghĩa là ảnh hưởng đến tiền đồ phát triển của ba môn phái bọn họ rồi. Với lại, một khi các đế quốc đạt được thỏa thuận với nhau, các môn phái dù có lớn đến đâu cũng không thể nhúng tay vào. Đây chính là quy tắc của Song Long Viên, những môn phái lưu lạc bên ngoài không được tự tiện nhúng tay vào chuyện phàm trần, để tránh việc gây náo loạn cho Tây Châu!” Sương Nhi nhanh chóng bổ sung nói.  

             Chỉ có điều khi nhắc đến chuyện đau lòng đó, Vĩnh Ninh lại cảm thấy tiếc nuối vô cùng.  

             Trong lòng Trác Uyên hiểu rõ, hắn lại nhớ đến lời Tà Vô Nguyệt nói, về chuyện liên minh ở Tây Châu, thì cũng coi như đã hiểu được chủ nhân thật sự ở nơi này chính là ai rồi.  

             Tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là chiến lược của Song Long Viên nhằm đảm bảo sức mạnh và sự thịnh vượng của Tây Châu mà thôi.  

             Như vậy thì xem ra, các đế quốc cũng giống như một đàn kiến thợ, không ngừng khai thác tài nguyên để tạo ra giá trị. Mà chỉ cần bọn họ không náo loạn, thì số lượng tài nguyên mỗi lần bọn họ khai thác được cũng sẽ không thay đổi, còn về việc phân chia thế nào, thì sẽ do Song Long Hội quyết định xem ai sẽ lấy được nhiều hơn!  

             Sau đó thì sẽ lấy danh nghĩa bảo vệ đế quốc, dập tắt những cuộc nổi loạn, đảm bảo không xảy ra cuộc đại loạn nào. Mà chuyện môn phái nhúng tay vào chuyện của đế quốc cũng sẽ bị bọn họ khống chế lại, để giữ được sự ổn định cho Tây Châu.  

             Như vậy thì xem ra, Tây Châu chính là một cỗ máy không ngừng được gia tăng chiến lực rồi!  

             Song Long Viên muốn đàn áp chín môn phái, cũng đồng nghĩa với việc khống chế được Tây Châu, cách đơn giản nhanh chóng như thế, nhưng lại mang đến những hiệu quả vô cùng thần kỳ, quả thật không đơn giản chút nào!  

             Mắt Trác Uyên không ngừng lóe sáng, hắn âm thầm khen ngợi trong lòng!  

             Nhưng mà cũng chính vào lúc này, một tiếng cười lạnh lùng truyền đến bên tai của ba người họ, khiến ba người họ không khỏi giật mình: “Ha ha ha… chẳng qua xem người ta như cầm thú, nhốt lại mà nuôi thôi, Song Long Viên, họ tưởng họ là thần thánh hay sao?”  

             Trác Uyên giật mình, hắn quay người lại nhìn thì liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên chiếc bàn đá ở phía sau. Lão ta cứ lầm lầm lì lì, mũi lão ta đỏ bừng, lão ta đang uống từng ngụm rượu gạo trong bình, như thể có uống mãi cũng không uống hết vậy.  

             Mà khi người khác nhìn vào lão ta, đều chỉ có một loại cảm nhận, chính là sự cô độc!  

             Người này, chính là lão già nát rượu mà Trác Uyên từng gặp ở trong cái huyện trấn nhỏ đó.  

eyJpdiI6Ild5eVlFcDNjRTB1R1FpTFBvZ2ZjNkE9PSIsInZhbHVlIjoieWhPbE5OYU5iMmZYNFVnMnZEdHBZV0dIKzMrVW9JVGhKdmZxRDhNM3NZZmV5eG1VWEJ1alY4VlRvQThyN3FRUzV2K1UwK1wvY20ydlhsTFlLa0dhdHUybFkrNEJJaThxd294bXVKZUR1UnkzK3NrRmpyNXBJUDlNbXZJVzNtalhnRDB5NWRmVVBxWVVVclJcL1ZDdUQwMWIzVjI3UWFPSnpwcmtLcU1mSlBwUWRLdnNySGhiWU5hNUpZanhXdjN6Zm9DUDdqS001Z0M0SkZXR1lDXC9VWHlQdXVjUyt3Y2d1MmFOWHcrbHJjclBVellTZVNcL1g5Wk1obTZsaDN2bE50K2xnK1pnOXJBSkR4Rzg4M0dabnhuWW1pcGJVT0xvNGR3amZ4QmJ2VDZ5XC9GXC9GMnE0WUx0SUFqWlpNcFpaVGZtc3ZsaG9EaFN4bEZcL04za25hVXM3SThFWk0zaHlubDF6aXdEWnhWOFNoNnJnc3NCUTJRTUZFNjlYTEhGNHk0NzBpYm55QXRIYUEzdlhGT2xjMnJHdG9obVI5TDYyQTlVTzJidUZpYkZGcnpKbE1qK0lzejVDaXdXcTdCOVVUenBuOENcLzlzdXA2TzJibEVhc2RpaCtXWkJPR3VQK3BsbTNGdGp6UFQyQWEwQkg4dVdIcmtuZVwvNlZxNWlkOGp6RW1zZGNHMVVOMnkwWWVQSXByYzRxbGVoMVpBPT0iLCJtYWMiOiIwNjBhZmMwOGRiODY0NzY1OTZkNGIwNTRiMDMxNTg5ZThmOGU5ZmIyYTA1ODA5ZDYzMTFiNzAxZWZhYmM4MTE4In0=
eyJpdiI6IkZtWXRWSFJDd0N5Q2dnN3pTNWU1N1E9PSIsInZhbHVlIjoiSlo5RUtmUzh2Ykd5SyswTHFoeGROaWkyalVuZFhXU0xQQ1ZCT0xHNW5iTHY2WDlZUm41c0R6aTBNM3VseCtBeVNrUmV5V2syZ0hweUpBY0Y4WnhHblNLbldGVVJUemhvS0ZSTk9tVVwvZTMwdkZ4VTZUcmFJK3lJUFZXN0xlcDgxKysyTCtPU3I4NlZQbGlzSkNFNnF4eHRkQlwvYXJwNDNjckV3WHRyNjJObnR3RDJvY29RcXp6b3o4UHdNSHlLdGZQY2ZYUDJlYnVabk5mWWx1ajgybDZLMGdmUm1RSnlEU3ZDNk1LbVNxREp2WnQ4XC84MGlEakxkYmJrSTQ4Mmd2QkNMSzJMUDVGaVFhT3k1Ylh0UzRtdlBxak1QRXRYQ0QrQTd5Q2JQOXZRdjVGK2gxa1JBK3J2bHlEZ3IrMTdLeXl0NitrME1CaXpFcHVmRnpqNDFPU3hNYzVSYlpORytVSG1SaTMrS2tFb1NMdVdmS0JLbWxpSVIzZG83M0VQSEkzRkdJSHF2U0hVVUE5eEltZ3JOYTNSdnFoYldcL2xxcDRhemVsRTVORFRhYzhnUjlHMWt6XC9SK05YNCt2dzZcLzM4ZmtHUnBWblB1d1wvZHJaRVwvUk5kTUNNVUJmb0xQbzNPM1wvalFDT0l2WUxOQ091QkxrTDNkRytHV1I3eEpuQmVXNnR4KzlLUytnMUFXWEV2XC9BRXgzaDExMEVsY3ZTR0p4K0k3d1ZWUk1pVWl3YkdoREJmU0RybGs1c2xRQ0FycjJPY1JzVFpKZGl6Z0lreWw2ejBXNXZTbHJkdFduZm4wakVUbmpINGFJWmgxcXBCUDYwWU5WSXNMaW9VUFNGTEsrdDlsR0hlWTl3V2kyWWJmOHlDRUpXN1J3PT0iLCJtYWMiOiI1Yjg1M2JkZTQ4ODg1YTA1MzJjYzE1ZTEzYTliOTNlYjE1YWU4ZmJhMjAwNzNhZWEzMTFmNzQ3ZTViMWFiZWRhIn0=

             Người đó bật cười lắc lắc đầu, lão già nát rượu đó khẽ hừ một tiếng, rồi than vãn nói: “Song Long Viên… khà khà khà, lúc trước thì phải, bây giờ không phải nữa…”

Ads
';
Advertisement