- Sư phụ...
Lý Dần ngẩng đầu, muốn từ chối, lại bị Khương Phàm liếc mắt lạnh tới đè lại.
- Đồng ý!!
Chu Thanh Thọ giơ tay lên trước tiên, lúc này không huynh đệ thì sẽ là lúc nào.
- Đồng ý!!
Bọn người Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô, Khương Bân nhao nhao giơ tay.
- Ta đồng ý.
Cơ Lăng Huyên cũng giơ tay lên, mấy người Phượng Bảo Nam cũng không rơi xuống.
Bọn người Lan gia đứng ở phía trước âm thầm lắc đầu, cái này có chút ăn vạ.
So với nhiều người, khẳng định là các ngươi nhiều.
Lúc này Lan Nặc hỏi:
- Còn lại một năm, hắn có thể thành thần sao? Nếu như hắn không thể nào thành thần, vậy thì đấu cùng Đế Tử như thế nào? Coi như thành thần, hắn lại lấy cái gì đấu cùng đế mạch?
Khương Phàm nói:
- Thời gian một năm không thành thần được, nhưng chỉ cần đến Thánh Hoàng đỉnh phong, lại khống chế Hoàng Nê Đài thì có thể kích thích đến Đế Tử không tiếc cái giá tới đuổi bắt Lý Dần. Đây là một cái bẫy, cái bẫy vây giết Đế Tử. Chỉ cần Đế Tử nửa tàn, ta nói là ta hắn đánh thành nửa tàn, Lý Dần sẽ có thể bằng vào Hoàng Nê Đài hiệp trợ, thôn phệ Đế Tử. Nếu quả thật Lý Dần có thể biến thành Đế Tử, vậy thì không đơn giản chỉ là thành thần nữa, rất có thể sẽ trở thành vấn đề mấu chốt ảnh hưởng toàn bộ Bắc Thái.
Lan Nặc quay đầu nhìn Lý Dần, giơ tay lên:
- Chúng ta đồng ý.
- Ừm?
Bọn người Lan Độ ngạc nhiên nhìn Lan Nặc, đồng ý?
- Chúng ta cũng đồng ý.
Đông Hoàng Càn lắc đầu, đều đã như vậy, không đồng ý có thể làm sao?
Hắn hít một hơi, nói:
- Nhưng, ngươi phải bảo đảm ba tòa Hoàng Nê Đài tiếp theo đều phải lựa chọn bên ngoài Vạn Thế.
- Chúng ta đồng ý.
Mặc dù Ngu Chính Uyên cực kỳ khát vọng, nhưng hắn cũng biết nếu Khương Phàm đã kiên trì như vậy thì cũng không khả năng tuỳ tiện lại cho người khác.
Rất nhanh, số người tỏ thái độ đã vượt qua chưa tỏ thái độ.
- Còn không nói cám ơn?
Hàn Ngạo yên lặng đẩy Lý Dần.
Đây chính là Khương Phàm đắc tội rất nhiều người, thậm chí là áp lực ảnh hưởng cảm xúc nội bộ, cưỡng ép tranh thủ cơ duyên cho Lý Dần, ngay cả hắn đều hâm mộ.
Khương Phàm nhìn Lý Dần đứng ở phía dưới, ngưng âm thành tuyến, truyền đến bên tai Lý Dần:
- Muốn cứu hài tử, cần nhờ thực lực. Muốn bảo vệ Hứa Đan, cần nhờ thực lực. Muốn bảo đảm ba mươi năm này ngươi trải qua không phải một giấc mộng, cũng phải dựa vào thực lực. Muốn chứng minh ngươi chính là ngươi, không phải là phụ thuộc của người khác, càng phải dựa vào thực lực.
- Lý Dần, nhớ kỹ vào cái ngày ngươi gọi ta là sư phụ ta đó, ta đã nói với ngươi rằng, ta vĩnh viễn sẽ không buông tha cho ngươi, cũng hi vọng ngươi không được từ bỏ chính ngươi. Nhưng đi đến bây giờ, điều ta có thể làm, chỉ chút này. Tiếp theo, nhìn chính ngươi. Ngươi, cũng nên trưởng thành.
Lý Dần cúi đầu, buông thõng tầm mắt, hốc mắt dần dần chứa đầy nước mắt.
Thật lâu... Lý Dần quỳ trên mặt đất, lấy đầu dập xuống, nước mắt tràn mi mà ra.
Hàn Ngạo cùng Chu Thanh Thọ nhìn huynh đệ như thế này, trong lòng cũng không dễ chịu, hai người đụng đụng ánh mắt, liên tục chần chờ, liên tiếp lấy Thần Dương Huyết mà trước đó bọn hắn một mực không có cam lòng dùng từ trong nhẫn không gian ra.
Hàn Ngạo nói:
- Cất đi, ngươi càng cần hơn so với chúng ta.
Chu Thanh Thọ cũng nói:
- Tranh thủ thời gian giấu đi, chớ nói không cần với ta, ta sợ ta không cho thật.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất