Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (FULL)

 Một con Ngọc Thố toàn thân trắng như tuyết, nhìn dịu dàng ôn nhuận nhảy ra khỏi hắc hà, móng vuốt nhỏ đặt ở trên đài cao, có chút ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vị Ương.  

 

 

Bầu không khí bỗng nhiên khẩn trương!  

 

Đôi mắt Tần Vị Ương ngưng tụ, ý lạnh lấp lóe, trái tim lại thít chặt lên.  

 

Nơi này là Mê Ly Chi Hải, thân phận Ngọc Thố không cần nói cũng biết.  

 

Trong đôi mắt tinh hồng của Ngọc Thố lưu chuyển ý lạnh, miệng nói tiếng người:  

 

- Các ngươi cũng dám giấu Đông Nam Thiên Môn đến Mê Ly Chi Hải ta, không hiểu quy củ!  

 

Tần Vị Ương nhấc ngang trường đao dài ba mét, chỉ tới Ngọc Thố:  

 

- Tiểu Thố Tử, ngươi dịch chuyển móng vuốt khỏi đó!  

 

- Tu La tới đều phải kiêng kị ta mấy phần, Tần Vị Ương ngươi còn chưa đủ tư cách!  

 

Hắc thủy xung quanh Ngọc Thố nhúc nhích, dâng lên mấy sợi đen xiềng xích kịt tĩnh mịch, giằng co với trường đao của Tần Vị Ương.  

 

Khí tức Thái Âm tràn ngập, như là ngay cả hư không đều muốn bị ăn mòn.  

 

- Đông Nam Thiên Môn chỉ là tạm tồn tại ở đây. Không muốn huyên náo thiên hạ đều biết, ngũ phương đại lục mạo phạm, tốt nhất ngươi khách khí một chút cho ta.  

 

Tần Vị Ương không sợ chút nào, mũi trường đao nhẹ nhàng đụng vào bệ đá, bệ đá phát ra tiếng tranh minh thanh thúy.  

 

- Trong bệ đá cất giấu cái gì, có thể để cho Tần Vị Ương ngươi ngàn năm không việc gì.  

 

Ngọc Thố nhìn chăm chú Tần Vị Ương, nó biết Tần Vị Ương là 'Nhân Linh' có thể chất cả thế gian hiếm thấy, do Nhân tộc Linh tộc giao hợp mà thành, có thể chất cùng tuổi thọ khác hẳn với người bình thường, nhưng yên lặng ngàn năm, bình yên vô sự, cũng không phải đơn giản như vậy, huống chi... Nàng còn nắm trong tay quân đội khổng lồ như thế.  

 

- Người ngươi nói phải kiêng kị ngươi mấy phần kia đang được mai táng ở bên trong. Ngươi mời hắn đi ra nhìn? Thật ra ngược lại ta cảm thấy rất hứng thú, hắn có bao nhiêu kiêng kị ngươi!

- Tu La bị vây ở Côn Lôn, không dám mạo phạm nhân gian. Cái này cũng là quy củ!! Các ngươi làm việc, có thể không cố kỵ gì, không hiểu quy củ, nhưng hắn? U Minh Địa Ngục và Thiên Khải chiến trường sẽ để cho hắn hiểu được kết quả của việc phá hư quy củ!  

 

- Có người đã nói với ta một lời ngụy biện, tốt nhất và xấu nhất khi sáng tạo lịch sử, người bình thường sinh sôi chủng tộc. Ngươi tính loại nào? Thành thành thật thật là người bình thường tuân thủ nghiêm ngặt quy củ? Cũng không thấy ngươi sáng tạo bao nhiêu chủng tộc. Tốt nhất, hay là xấu nhất? Ngươi ngoại trừ trông coi mấy chục vạn dặm hải vực của Mê Ly Chi Hải, cũng không thấy sáng tạo lịch sử gì!  

 

- Ta cảnh cáo ngươi, Tiểu Thố Tử, thu hồi móng vuốt đi, mang theo Thái Âm Ác Thủy của ngươi rời khỏi thiên môn, trở lại chỗ ở, coi như cái gì đều không có xảy ra. Nếu không... Ta có thể để Mê Ly Chi Hải ngươi, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi bị thiên hạ chú ý!  

 

Tần Vị Ương với ngôn ngữ cường thế, mũi đao chậm rãi đâm vào mặt đá, từng sợi uy lực hóa đá thuận trường đao, thấm vào bệ đá.  

 

Thái Âm Ngọc Thố không sợ Tần Vị Ương, càng không sợ Tu La.  

 

Nhưng, mặc dù nó cô độc sống ở Mê Ly Chi Hải này, lại biết thế cục thế giới bên ngoài đang lâm vào kịch biến trước nay chưa từng có.  

 

Phần Thiên Thần Hoàng đang điên cuồng chuẩn bị chiến đấu, nếu như biết được Đông Nam Thiên Môn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ hắn thực sự sẽ giết tới.  

 

- Mang theo thiên môn cút ra khỏi Mê Ly Chi Hải, chuyển cáo Phần Thiên Thần Hoàng và Thiên Hậu. Chuyện lần này, ta nhịn, nhưng đừng lại trêu chọc Mê Ly Chi Hải. Nếu không, đại chiến Thương Huyền nửa năm sau, bọn hắn sẽ nhìn thấy ta!  

 

- Bọn họ... Đều trở về...  

 

Tần Vị Ương nắm chặt trường đao, vẻ mặt có chút thay đổi.  

 

- Rời khỏi nơi này, ngay lập tức!!  

 

Thái Âm Ngọc Thố giơ móng vuốt nhỏ lên, mang theo xiềng xích đen kịt về tới bên trong hắc thủy.  

 

Hắc thủy uốn lượn, không một tiếng động, không một gợn sóng, giống như là vực sâu tĩnh mịch vô biên, lặng yên rời khỏi thiên môn.  

 

- Thương Huyền đại chiến?  

 

Tần Vị Ương vẫn ngắm nhìn tượng đá xung quanh, phất tay đóng lại thiên môn, nhanh chóng rời khỏi vực sâu dưới đáy biển, nhưng đi không bao xa, đột nhiên phát hiện sâu trong đáy biển mờ tối, Thái Âm Ngọc Thố kia lại còn gục ở chỗ này, hắc thủy vờn ở xung quanh, một đầu tiếp lấy một đầu phân nhánh, kéo dài hơn mười dặm.  

 

Hắc hà chảy xuôi, tĩnh mịch như muốn ăn mòn linh hồn người ta.  

 

- Là ai tỉnh ngươi lại.  

 

Thái Âm Ngọc Thố lạnh lẽo nói nhỏ.  

eyJpdiI6ImRSWTYzd284Qkk3WWs5aWorbEE4b0E9PSIsInZhbHVlIjoieEFTMElXamZ3RDF3YitYdEVwMTZzQ0FyQ05LcnJFZEdXZHhjVTlTaVwvUHpFcmxNQk1FaUl3RVwvZUJDZ1FKME5XIiwibWFjIjoiYjZiYzAwODMwZDhlNTFhNWI5YjE0NTY0ZmU1NmExOWJlYzdkMjY5NDdkNDg3NTNmM2ZiMmMwODUwMmQ3NmE1YSJ9
eyJpdiI6IlFMZHRVeFRjNFJUaGUyNkNWdkl6cmc9PSIsInZhbHVlIjoiUVFPeU5xVjBUaVNQdm05M3lkeU9TY1RuRkxkSTAyVzNaalwvazhVWGVLbVcyUjlSYzBDbmVJMHhkN3UwQnFCS1BrYUx5UjBORk94YkdINm1GUVR1dmtqYVBCSkt3Q0xmbW9yY0l6bHdnelBsSnAxbUpwRDllV2lyemhEdVljQjJJIiwibWFjIjoiZDJmYWQ1MGUyNzgxNTZlOGY5OTM2NjYxNDlkMmMwY2EzOWQ1ZDZkMjE4OTUxNzUyZTQ4YmQ1ZThhYmQ1YzlhNyJ9

Ads
';
Advertisement