- Còn có thể tỉnh lại không?
Khương Phàm đi đến thiên môn, nhìn một trăm ngàn pho tượng mang y phục trắng đứng chỉnh tề ở đó, tâm tình lập tức trở nên ngột ngạt khó chịu.
Từng gương mặt quen thuộc đứng ở phía trước nhất, trong trí nhớ lại xẹt qua từng màn ký ức.
Kiếp trước, thứ hắn truy tìm chính là chiến thuật hợp tung liên hoành, ngoại trừ hòa giải với các thế lực khắp nơi, kết minh hoặc là phá minh, còn du tẩu thiên hạ, kết giao với các anh kiệt, có người là đứng đầu một phần, có người là đầu lĩnh dong binh, thậm chí có người là tán tu cô độc, mà những người này đều là hảo hữu đến từ các nơi trên Thương Huyền, cuối cùng hội tụ thành dòng lũ cùng hắn chinh chiến thiên hạ.
Nhưng bây giờ... Những huynh đệ đã từng là bạn thân này lại trở thành pho tượng, ngủ say ngàn năm, vì sao chỉ có mỗi mình hắn là một lần nữa trở về, khởi xướng báo thù với bách tộc Thiên Khải.
Khương Phàm đi qua mỗi một pho tượng chiến tướng, trong đầu đều sẽ nhớ lại đủ loại ký ức của kiếp trước, một tòa... Một tòa... Một màn... Một màn...
Lo lắng đau đớn để Khương Phàm cơ hồ muốn ngạt thở.
Bọn người Dạ An Nhiên theo ở phía sau, đối với những tượng đá yên lặng cả ngàn năm này, lòng đều nổi đầy tôn kính.
Ngàn năm trước, 'bọn hắn' tựa như là bọn hắn của ngàn năm sau.
Nếu như lịch sử tái diễn, bọn hắn có thể sẽ 'giống như bọn hắn' hay không, sẽ dứt khoát quyết nhiên bỏ qua sinh mệnh, chờ đợi một hi vọng mờ mịt hư vô.
Bọn hắn không biết mình có thể làm được tới trình độ gì, nhưng 'bọn hắn' đã dùng hành động thực tế để làm gương mẫu đến cực hạn nhất.
Đi trong nhóm tượng đá, nhìn từng pho tượng sinh động như thật, cảm nhận được túc sát cùng chiến ý tràn ngập, lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được xúc động, như là toà thiên môn này đang bóp méo thời không, kết nối đến ngàn năm trước cùng ngàn năm sau, bọn hắn thấy được sự bi tráng và hào hùng của ngày đó, cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cầu nguyện của 'bọn hắn'.
Bọn hắn cũng lần đầu tiên thật sự hiểu được tại sao Thiên Hậu và Khương Phàm lại chấp nhất với báo thù, bởi vì… họ đã gánh chịu thật rất rất nhiều.
Chu Thanh Thọ đứng trước một pho tượng, vẻ mặt phức tạp.
Tiêu Phượng Ngô đi tới, nhìn pho tượng, lại nhìn Chu Thanh Thọ:
- Các ngươi... Dáng dấp... Giống như...
Chu Thanh Thọ nghiêm túc khó có được, thì thào khẽ nói:
- Đúng vậy, giống như... Giống như...
- Còn có hi vọng thức tỉnh không?
Khương Phàm đứng ở trước ba pho tượng, hắn kiềm nén không được nữa, nước mắt cứ tràn đầy hốc mắt.
Vương Tranh, Thành Bành, Thác Bạt Vân.
Cận vệ trung thành nhất kiếp trước, cũng là ba vị trong ngũ đại chiến nô.
Bọn hắn đều từng là người được giải cứu ra từ bên trong Nô Đãi tràng, cũng đều là những người đi theo Khương Phàm sớm nhất.
Bọn hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh Khương Phàm, trung thành tuyệt đối, không oán trách không hối hận.
Bọn hắn sống mà đi ra Thiên Khải chiến trường, lại dứt khoát tế dâng cho Đông Nam Thiên Môn.
Trong tất cả pho tượng, bọn hắn… là những người quỳ duy nhất!
Bọn hắn... Hai tay dâng bả vai, dùng sức cúi đầu, như là đang thành tín cầu nguyện.
Tần Vị Ương nhẹ giọng thở dài, nói:
- Thời gian quá lâu, phong ấn đã thấm vào linh hồn, rất nhiều người ngay cả linh hồn cũng đều bị hóa đá.
Khương Phàm nói:
- Có hi vọng để rút linh hồn đi ra hay không? Ta tái tạo thân thể cho bọn hắn.
Tần Vị Ương lắc đầu nói:
- Linh hồn bọn hắn nhận phải xâm nhập, rời khỏi thạch thể thì sẽ lập tức tiêu tán.
Khương Phàm nhắm mắt lại, nói:
- Nếu như cưỡng ép tỉnh lại, bọn hắn có thể còn sống bao lâu?
Tần Vị Ương nói:
- Cái này khó mà nói được. Ngài muốn làm gì?
Khương Phàm khẽ nói:
- Ta muốn một ngày nào đó trong tương lai, chính miệng nói một tiếng... Thương Huyền nhất thống, Vạn Thế vĩnh xương với bọn hắn. Để bọn hắn an giấc, để bọn hắn trùng nhập luân hồi, cảm nhận Thương Huyền an bình.
Tần Vị Ương yên lặng nhìn tượng đá, khẽ nhếch môi, muốn nói cái gì đó, nhưng lại trong lúc chần chờ mà trầm mặc xuống.
Thật lâu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất