Tặc Điểu kích phát Thái Dương đồ đằng, giống như một vòng mặt trời treo ở trên cao, Thái Dương Tinh Hỏa bá đạo bao phủ mấy trăm dặm, đốt cháy Thiên Hải, để tránh Linh Điệp khác lại xông tới.
- Lần này hẳn là thật!
Chu Thanh Thọ nhảy xuống khỏi mai rùa, trùng kích khắp nơi tại mặt biển cùng đáy biển, bắt Mê Điệp không đến nửa sống nửa chết.
Cùng lúc đó, Đông Hoàng Càn du tẩu ở trong hư không phát hiện một hòn đảo ở sâu trong mê vụ.
Hòn đảo có phạm vi cực lớn, phía trên có núi cao tú lệ, có rừng rậm thanh thúy tươi tốt, có dòng suối uốn lượn, có sông lớn lao nhanh, phía trên không có Yêu thú khác, chỉ có hồ điệp đếm mãi không hết, ngoại trừ Huyễn Vụ Mê Điệp ra thì còn có rất nhiều những chủng loại yêu điệp khác.
Đông Hoàng Càn vòng quanh hòn đảo quan sát một lúc, sau đó bắt đầu bện hư không mê tổ, bao phủ cả hòn đảo nhỏ không một tiếng động.
Biện pháp của hắn đơn giản lại thô bạo, chính là ném cả hòn đảo nhỏ tới trước mặt Khương Phàm.
Về phần giải quyết như thế nào, xử lý như thế nào, để Khương Phàm tự mình nhìn mà xử lý.
Tại thời điểm các đội ngũ dùng phương thức của mình lùng bắt Mê Điệp, bọn người Khương Quỳ lại du tẩu tại vực sâu hắc ám mà nguy hiểm, tìm kiếm Cửu U Địa Minh Nha.
Nơi này nguy hiểm xa so với mặt biển.
Lùng bắt Mê Điệp nhiều nhất là bị khống chế, hoặc là làm chút ác mộng, nhưng ở trong vực sâu hắc ám là có thể ngã đến Cửu U, nhận khí tức sinh tử xâm nhập.
Cũng may phụ trách nơi này đều là cường giả như Khương Quỳ vậy, liên thủ lại cũng không có vấn đề.
Nhưng... Triệu Thời Việt sớm đã rời khỏi đội ngũ.
Cửu U thâm không hắc ám giá lạnh, phiêu miểu quỷ bí.
Nơi này có cô hồn luân hồi phiêu đãng, cũng có khí tức sinh tử uốn lượn xen lẫn trường hà hắc ám.
Giờ phút này Triệu Thời Việt đang đứng bên trong trường hà hắc ám, hành tẩu trên con đường giao giữa Sinh Tử Lưỡng Giới, vẻ mặt hắn lạnh lẽo cứng rắn, linh văn ảm đạm, hai con mắt lại hiện ra u quang khiếp người.
- Dạ Nha... Trở về… Dạ Nha… Trở về… Dạ Nha... Trở về...
Triệu Thời Việt nhúc nhích bờ môi khẽ, lại phát ra tiếng nỉ non giống như quỷ ngữ, nhẹ nhàng phiêu đãng tại hắc ám vô biên…
Trường hà quỷ bí... Một con Ô Nha đen kịt từ vực sâu xuyên thẳng qua, lẳng lặng ở phía sau hắn. Ngay sau đó... con thứ hai... con thứ ba... con thứ mười... con thứ một trăm... Rõ ràng Cửu U Địa Minh Nha thưa thớt khó kiếm, lại tụ tập càng ngày càng nhiều ở xung quanh Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt từ từ đi tới… đôi mắt trống rỗng lóe ra u quang, lạnh lẽo tĩnh mịch, tiếng nỉ non quỷ bí quanh quẩn tại thâm không vô tận.
Một ngày?
Hai ngày?
Không biết đã qua bao lâu, một màn bóng tối nồng đậm bao trùm thâm không Luân Hồi, ngay cả Luân Hồi Hoa đang phiêu đãng đều ảm đạm thất sắc, thâm không mênh mông, lại không nửa điểm quang ảnh.
Hắc ám như đại mạc che trời!
Rốt cuộc Triệu Thời Việt cũng dừng bước lại, có chút ngẩng đầu, ngóng nhìn mảnh hắc ám kia.
Hắc ám cuồn cuộn, xuất hiện hai con ngươi sâu thẳm mê ly, bên trong tràn ngập gợn sóng vặn vẹo, khuấy động thâm không tĩnh mịch giá lạnh.
Lúc này, chỗ cổ Triệu Thời Việt rõ ràng hiện ra một vòng ấn ký, dâng lên từng mảng hắc khí, xen lẫn thành một hình dáng mơ hồ, không giống người không giống yêu, im ắng phiêu đãng.
- Dạ Nha, còn nhớ ta không?
Đại mạc hắc ám từ bên trong thâm không vô tận vọt tới nhanh chóng tụ tập, hóa thành một con khổng lồ Ô Nha, cúi đầu đối với bóng đen:
- Đế quân, ngài trở về rồi! Nô tài, đã chờ ngài trăm vạn năm! Một tỷ Minh Nha, đã chờ ngài trăm vạn năm!
Bóng đen phát ra thanh âm trầm thấp trống rỗng:
- Chỉ còn một tỷ sao?
Dạ Nha cúi đầu:
- Sau trận kịch biến năm đó, Minh Nha lọt vào tàn sát, vạn con không còn một.
- Một tỷ... Đã đủ dùng...
- Bọn chúng quanh quẩn một chỗ, tại thời khắc sinh tử, du tẩu tại thâm uyên U Minh, ngủ say tại phế tích luân hồi, chờ đợi đợt triệu hoán cuối cùng.
Bóng đen chỉ chỉ Triệu Thời Việt:
- Linh hồn của hắn rất yếu ớt, cứu sống hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất