Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (FULL)

 Triệu Thời Việt khàn khàn nói nhỏ.  

 

 

- Đầu thai? Cùng nhau sao?  

 

- Ngươi... Không có sao chứ?  

 

Khương Quỳ nhấc bàn tay minh hỏa khô lên, lung lay ở trước mặt Triệu Thời Việt.  

 

- Ta có việc thì như thế nào, không có việc thì như thế nào, chết rồi, cũng đừng nghĩ nữa.  

 

Triệu Thời Việt lắc đầu, yên lặng đi đến thiên môn.  

 

Tại một khắc chính thức vượt qua giới hạn này, hắn thoáng ngừng chân, trong đầu lóe lên những hình ảnh mình trải qua một đời, từ lúc lang thang nơi hoang dã, đến khi gặp được ân sư, từ lúc tiến vào Chiến quốc, đến khi trưởng thành là Hung Linh Hầu, lại đến khi gặp được Khương Phàm.  

 

Trong nửa đời trước, ngoại trừ biến đổi 'Sinh Tử cảnh' đau đớn khắc cốt ghi tâm ra, lại có là nuôi dưỡng hài tử coi như hợp cách.  

 

Tuổi già mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng có thể được xưng tụng là đặc sắc.  

 

Chỉ là không biết sau trận chiến Thiên Trụ sơn, bọn người Khương Phàm đã ra sao.  

 

Nghĩ tới đây, Triệu Thời Việt quay người hỏi Khương Quỳ:  

 

- Ngươi chết lúc nào... Hả?  

 

Vừa quay đầu thì không sao, lại còn thấy được Khương Diễm, thấy được Khương Phàm.  

 

Triệu Thời Việt có chút hoảng hốt, làm sao đều ở chỗ này rồi?  

 

Chẳng lẽ... Đều đã chết? Kết thúc rồi?  

 

Tâm cảnh Triệu Thời Việt vừa mới coi như lạnh nhạt đã lập tức nổi lên cảm xúc phức tạp, thở dài một tiếng, không hỏi thêm nữa, quay người đi tới thiên môn.  

 

Bọn người Khương Phàm hai mặt nhìn nhau, lão tiểu tử này... Thế nào? Mộng du sao?  

 

Triệu Thời Việt đi đến thiên môn, có chút ngẩng đầu, mở ra hai tay, chuẩn bị nghênh đón chuyển sinh.

Nhưng... Một phút đồng hồ... Hai phút đồng hồ... Ba phút...  

 

Triệu Thời Việt mở mắt ra, nhìn không gian mông lung trước mặt, nhìn lại mình một chút, không có phản ứng sao?  

 

Luân hồi còn cần xếp hàng?  

 

Bây giờ U Minh đều bận rộn như vậy sao?  

 

- Lão Triệu, không sao chứ?  

 

Khương Diễm huýt sáo.  

 

Triệu Thời Việt lại quay đầu lại, nhìn Khương Diễm, nhìn Khương Phàm, vừa nhìn về phía cường quang cuồn cuộn bên trong hải triều nơi xa.  

 

Ở trong đó có bóng dáng các loại cự thú ẩn hiện, có Kỳ Lân chín đầu, có Đằng Xà giương cánh gầm thét, có Kim Ô tỏa cường quang mênh mông, có Kim Hống uy phong lẫm liệt, còn có thôn thiên cự mãng quay quanh, Huyết Sư mở mắt trên trán, Kim Bằng giương cánh che trời.  

 

- Lão Triệu?  

 

Khương Diễm lặng lẽ ngưng tụ lại một sợi hồn, giống như kim nhọn đâm về phía Triệu Thời Việt.  

 

Linh hồn Triệu Thời Việt nhói nhói, rốt cuộc cũng giật mình tỉnh lại, hắn cau chặt lông mày, mặt mo căng cứng:  

 

- Nơi này không phải thế giới Hỗn Độn. Nơi này là chỗ nào?  

 

- Ngươi mất trí nhớ rồi?  

 

- Ta không chết sao?  

 

- Ngươi đang lúc tươi đẹp nhất, làm sao lại chết?  

 

- Đây không phải là mơ?  

 

Triệu Thời Việt nhắm mắt lại, hình ảnh ký ức sau cùng dừng lại tại lúc Quang Mang Thần Tôn phản kích thảm liệt, là đau đớn khi ánh sáng kiếm mang bén nhọn xé rách linh hồn.  

 

Khương Phàm đi đến trước mặt Triệu Thời Việt, cẩn thận quan sát, nói:  

 

- Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, vừa mới gặp cái gì, không nên gấp gáp, nghĩ một chút xíu.  

 

Đầu Triệu Thời Việt đột nhiên truyền đến trận trận nhói nhói:  

eyJpdiI6IldZNkhOWHhmanFDNFRrVUtrMzJ3M0E9PSIsInZhbHVlIjoiQjJPc0ZOYzhzVTZqa3VYWUQrTUhiWlJIUXhCZ0J4V3UzcTFya3JYTFFWNDBZdUtUMmxpeW93UHRMYVUycUhneCIsIm1hYyI6ImQ3MDkwNmU2MDE5NDJjMjlkYWY3MDNhMDhkY2M2M2QxOGU4YjAwMjcwN2NlYjgzMjRmNzlmNGRkNzhhYTY3OTYifQ==
eyJpdiI6ImY4TWZxa0Q5dnhnNzhHdGtnVkd3OVE9PSIsInZhbHVlIjoiNVl4SUN4cHRkN2VVU2NZaGpEVmZaSW5nZmlrTVFkWmtIb0o4UmlyMXRxN0tlSDB2Z3lPcUMzZHM1QXNKSzg1aStJd3l6b1V4VE5USFwvMzViM3pkY3lQWFZKdVNMWEJya3B2MGVVRDFjV1cxV0s0eUhvMWl4OTFxaWh0XC9JVVFFclhUTWRmendFSXNPcGVcL2NGd3hsRXVmZkZxelZ4WjJkeDFVYVRycTM5OHJNPSIsIm1hYyI6ImVhODQ5NzFjZDFkOTJiYTNlZDMwYjhmZmNiZDNmMGYwMTNhZDZmMTIyOTMwMjhkN2QyZjRiY2JmYmVmM2FjMGUifQ==

Ads
';
Advertisement