Thiên Hậu kinh ngạc nhìn về phía bọn người Khương Quỳ, ai đã mất đi ký ức gần ba năm?
Vậy mà có thể tập kích Thánh Hoàng không một tiếng động? Đây là năng lượng quỷ dị gì!
Loại tồn tại kinh khủng giống Thánh Hoàng này có thể thống ngự mấy chục vạn dặm sơn hà, cho dù là Thần Tôn muốn tuỳ tiện khống chế đều rất khó làm được.
Thái Âm Ngọc Thố trầm mặc hồi lâu, tựa như là đang lo lắng cái gì đó.
Khương Phàm nói:
- Ngươi đều phải rời khỏi, còn có cái gì không thể nói?
- Không phải ta không muốn nói, là không biết nên nói như thế nào. Cửu U Địa Minh Nha rất thần bí, xuyên thẳng qua Sinh Tử Lưỡng Giới, không chết không sống, cũng không chủ động xuất hiện, ngay cả ta đều không có gặp bao nhiêu lần.
- Tuy nhiên... Quên là thời gian nào, có chừng mấy trăm năm, lúc ấy Thiên Khải cùng U Minh bộc phát qua một trận kịch chiến, ta muốn nhìn thấy tình huống, nên đã thông qua vực sâu xông vào U Minh, nhưng lần đó ta lại thấy được một màn để cho ta hồi hộp.
Thái Âm Ngọc Thố lắc đầu, như là lòng còn sợ hãi đối với hình ảnh ngay lúc đó.
- Cái gì?
Khương Phàm và Thiên Hậu cũng hơi nhíu mày, thứ gì lại có thể kinh đến loại Yêu Thần chí âm chí tà như Thái Âm Ngọc Thỏ này?
- Ta thấy được Minh Nha nhìn không thấy bờ, xoay quanh tại Cửu U thâm không, giống như là một cái vòng xoáy kinh khủng, đang yên lặng hấp thu cái gì đó. Ở sâu trong vòng xoáy kia, chí ít có ba con ta chưa thấy qua… là quạ đen giống như là Minh Nha, nhưng lại không phải Minh Nha.
- Bọn chúng chỉ là nhìn ta một chút từ xa xa, vậy mà trí nhớ của ta tại một khắc kia đã rối loạn, cũng may cảnh giới của ta đủ mạnh, kịp thời lui ra khỏi thâm không.
Sau khi nói xong, Thái Âm Ngọc Thỏ vẫn lắc đầu, bởi vì hình ảnh kia mặc dù xoay quanh không tiêu tan, lại mông lung phiêu miểu, đến mức đến bây giờ nó đều không phải là rất xác định mình thật đã nhìn thấy, đã trải qua, hay chỉ là một trận ảo giác.
Khương Phàm và bọn người Thiên Hậu trao đổi ánh mắt với nhau, Minh Nha nhìn không thấy bờ?
Chẳng lẽ đám không chết không sống kia chiếm cứ trong luân hồi sinh sôi vô hạn?
Thái Âm Ngọc Thố nói:
- Mê Ly Chi Hải có thể giữ vững bình tĩnh đến bây giờ, không chỉ là ta uy hiếp, cũng không chỉ là đại lục bốn phía tìm kiếm cân bằng, mà là nơi này xác thực có rất nhiều tồn tại quỷ dị.
Không lâu sau đó, đám Đại Vương trở về, vẻ mặt uể oải, thể hiện xấu hổ.
Bọn hắn xác thực đều đã bắt được không ít Huyễn Vụ Mê Điệp, nhưng trên đường trở về mới phát hiện, đều chết hết!
Khương Phàm liên tục trấn an, miễn cho mấy vị 'đạo tặc' đoàn cướp bóc này sinh ra hoài nghi đối với năng lực chuyên nghiệp của mình.
Cho đến khi Đông Hoàng Càn trở về.
- Có thu hoạch không?
Khương Phàm hỏi.
- Không nhìn ra được sao, hai tay trống trơn.
Đại Vương rất phiền muộn, uổng phí thời gian vài ngày.
- Ta chưa bắt được Huyễn Vụ Mê Điệp.
Đông Hoàng Càn lắc đầu.
- Ngươi nhìn xem, không gian đụng phải thời gian cũng là uổng công. Nếu không tại sao nói không gian là vương, thời gian là tôn chứ.
Tâm tình Đại Vương đã tốt hơn chút.
- Ta kéo tới ba hòn đảo ở trên mặt biển.
Đông Hoàng Càn chỉ chỉ phía trên.
- Cái gì??
Đại Vương suýt nữa thì trợn lác cả mắt.
- Ba hòn đảo!! Đầu rùa của ngươi không phiên dịch ra tiếng người được nữa rồi?
- Ngài lợi hại!!
Bọn người Tiêu Phượng Ngô đồng loạt duỗi ngón tay cái ra.
- Chuyên nghiệp thật.
Tặc Điểu đều bội phục.
- Đều còn sống sao?
Khương Phàm vội hỏi.
- Sống rất tốt, bây giờ bọn chúng còn không biết mình đã bị chuyển đi.
- Ngươi tự mình ra mặt?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất