- Không đúng.
- Làm sao lại không đúng? Khương Phàm bất chính đùa Thụ nãi kia à.
Đại Vương chuyển giọng nói.
- Hắc hắc...
Bọn người Tiêu Phượng Ngô cười xấu xa.
- Nhàm chán!
Bọn người Cơ Lăng Huyên trợn trắng mắt.
- Ta chưa từng tới nơi này.
Cổ Tác Nhân vẫn ngắm nhìn xung quanh.
- Không phải ngươi nói ngươi đã tới rất nhiều lần sao?
- Ta... Ta là tới qua rất nhiều lần... Nhưng ta... Ta không biết nơi này!
Cổ Tác Nhân gãi đầu, đường đi thì đúng rồi, chính là đi ngang qua rừng rậm, đi đến trong sâu nhất, nhưng... trong trí nhớ của hắn không có mười tám ngọn núi lớn này, cũng không có những đại thụ quái dị này, càng không có những linh vật hình thù kỳ quái này!
Mà, những linh vật thụ yêu này càng giống như chưa từng gặp qua hắn.
Bọn người Thiên Hậu đều lần lượt nhìn về Cổ Tác Nhân:
- Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?
- Ta nhìn lầm cũng không thể sai như thế.
Cổ Tác Nhân bay lên không, trong ánh mắt ngoại trừ mê vụ thì chính là những ngọn núi ngọn núi lớn hiểm trở chập trùng, như một mảnh biển rừng rậm, nhìn giống như rất quen thuộc, nhưng lại rất lạ lẫm.
Lại nhìn lại Sinh Mệnh Thần Điện nơi này, hoàn toàn không biết!!
Cổ Tác Nhân chạy đến trên một ngọn núi ở phía trước, nói với một cây thụ yêu:
- Ngươi gặp qua ta chưa?
Thụ yêu lạnh lùng nhìn Cổ Tác Nhân, thờ ơ.
Cổ Tác Nhân lại chạy đến trong nhóm cây thần điện, lôi kéo những Thạch Linh, Thủy Linh kia hình hỏi thăm, kết quả lại đều lấy được ánh mắt xa lạ,.
Cổ Tác Nhân không hiểu nổi, hắn bối rối, đây là xảy ra chuyện gì?
Là ký ức rối loạn, hay là đến nhầm nơi!
- Ngươi thế nào?
Khương Phàm chú ý tới Cổ Tác Nhân đang 'nhảy nhót tưng bừng'.
- Ta vừa kịp phản ứng, ta chưa từng tới cái này, bọn chúng cũng không biết ta. Nhưng ta quả thật đã vào sâu trong Đông Nam.
Sau mỗi lần ngủ say Cổ Tác Nhân đều sẽ trải qua rất nhiều chuyện, tâm tính được rèn luyện vô cùng tốt, chuyện gì đều nhìn rất nhạt, nhưng bây giờ... Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác không phân rõ hiện thực hay là mộng cảnh thác loạn.
- Các ngươi biết hắn không?
Khương Phàm hỏi Thiên Bảo Thánh Thụ.
- Hắn là ai?
Thiên Bảo Thánh Thụ hỏi lại, vung chạc cây lên hất cánh tay còn đang vuốt ve trên người nó.
- Ai? Không đúng.
Cổ Tác Nhân gãi gãi đầu, đầu càng hỗn loạn.
- Hắn nói đã được 'người' của các ngươi nơi này cứu, nơi này còn có rất nhiều 'người'.
Khương Phàm cũng cảm thấy kì quái.
- Bên cạnh Đông Nam Chu có tam đại thần triều, có phải tông môn, bí cảnh gì ở nơi đó hay không?
Thiên Bảo Thánh Thụ thuận miệng nói.
- Mỗi lần tới ngươi đều là vào bằng cách nào?
Khương Phàm hỏi Cổ Tác Nhân.
- Lần đầu tiên là bị nàng mang vào, sau đó... Mỗi lần ta vào rừng rậm không bao lâu, nàng liền xuất hiện... Sau đó thì...
Cổ Tác Nhân xua xua tay, chạy đến trên lưng Đại Vương, ngủ trước một lát!
Chậm rãi hồi sức lực!
Khương Phàm lắc đầu, tiếp tục nhìn Thiên Bảo Thánh Thụ nói:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất