Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (FULL)

Khương Thương nhìn phụ thân 'mong nhớ ngày đêm' thật sâu, mỉm cười gật đầu:  

             - Khương Thương, gặp qua phụ thân đại nhân.  

             Mặc dù khách khí, lại mặt mỉm cười, nhưng đối với loại người biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi như Khương Phàm đây mà nói, đủ để nghe ra phần ý cân nhắc kia, không có chút tôn trọng nào.  

             - Chịu khổ.  

             Khương Phàm cũng không trách tội, dù sao mặc cho ai lớn lên trong loại hoàn cảnh phong bế này, tinh thần đều sẽ khác hẳn với người bình thường.  

             Đây cũng không phải là mười năm hai mươi năm, mà là ròng rã ngàn năm.  

             - Không khổ, phụ thân ở bên ngoài chém giết, vì ta tranh đấu giành thiên hạ, mới là chịu khổ. Ngài, đã chuẩn bị kỹ càng chết đi rồi sao?  

             Nam tử nhếch miệng, lộ ra răng nanh.  

             Đôi mắt xanh triệt hoàn toàn không có, tái hiện kỹ xảo.  

             - Khương Thương!!  

             Thiên Nghi quát tháo, đáy mắt thanh lãnh lấp lóe ý lạnh.  

             - Chỉ nghe, không nói, biết. Phụ thân, ngài tiếp tục.  

             Khương Thương cười nhạt, không thèm để ý chút nào.  

             - Nhân Linh Thể, linh văn Thần Hoàng, thiên phú không tồi.  

             Khương Phàm chú ý tới phía sau lưng của hắn vậy mà liễm lấy hai cái cánh hư hóa, trời sinh thần dực?  

             Thiên Nghi là Tinh Linh, hắn là thú văn Nhân tộc, hài tử nên tính là huyết mạch song thần.  

             Nhưng, thần chung quy vẫn là thần, hắn sao có thể nhìn trộm cảnh giới Bán Đế?  

             Cái này há không tương đương có tiềm lực trùng kích Đế cảnh?  

             Thiên Nghi nói với Khương Phàm:  

             - Ngươi có lời gì, có thể nói với hắn.  

             Khương Phàm trầm mặc, trên đường tới đã suy nghĩ nên an bài hài tử này như thế nào.  

             Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là mang về Thương Huyền, mặc dù bây giờ dưới trướng hắn có rất nhiều cường giả, nhưng vẫn hy vọng có thể mời chào càng nhiều cường giả, nhất là huyết mạch đặc biệt, nhưng... thân phận đứa nhỏ này cũng quá đặc biệt.  

             Hắn dùng thời gian mấy chục năm, xác định địa vị hoàng tử của Kiều Vô Hối, cũng minh xác tỏ thái độ làm chưởng khống giả thần triều.  

             Bây giờ đột nhiên tới một tân hoàng tử?  

             Lại còn là ‘chủ nhân tương lai’ được Tinh Linh Đế tộc bí mật bồi dưỡng?  

             Lúc Khương Phàm còn không có tiến vào đã có thể đoán được tính cách hài tử này bá đạo mà cường thế, bởi vì từ ban đầu Tinh Linh Đế tộc chính là bồi dưỡng hướng hắn đến vị trí Đế Quân Thương Huyền, là muốn thống ngự trăm vạn dặm sơn hà, đối kháng cùng bảy vị Đế Quân.  

             Yếu đuối bình thản, tuyệt đối ép không được Thương Huyền, trấn không được Đế Quân.  

             Bởi vì nhốt tại địa lao dài đến ngàn năm, chưa bao giờ có một lần tiếp xúc thế giới bên ngoài, tinh thần cùng tính cách cũng nhất định sẽ có chút bệnh trạng.  

             Thân phận đặc thù như vậy, tính nghiên cứu đặc thù như thế này, nếu như đưa đến Sí Thiên giới, hắn thực sự không tưởng tượng ra được sẽ náo ra dạng nhiễu loạn gì.  

             Khương Thương đánh giá Khương Phàm một hồi, cười khẽ hai tiếng, đang muốn mở miệng, lại bị Thiên Nghi quát lạnh một tiếng:  

             - Im miệng!  

             Khương Thương xoạch hạ miệng, không lên tiếng nữa.  

             Khương Phàm kinh ngạc liếc mắt nhìn Thiên Nghi, còn chưa từng thấy Thiên Nghi ôn nhuận ưu nhã có một mặt cương liệt như thế.  

             Xem ra, đứa nhỏ này không bớt lo, mẫu thân đều bức thành như thế này.  

             Khương Phàm nói:  

             - Ngươi ở chỗ này khổ sở đợi chờ ngàn năm, chỉ vì lên trời chứng đạo, thống ngự Thương Huyền, ta có thể hiểu. Nhưng, có thể ngươi sẽ phải thay đổi kỳ vọng của ngươi. Chỉ cần ta còn sống, ta chính là chủ nhân Thương Huyền. Nếu như ta chết rồi... Người thừa kế đã định.  

             Lời nói này tương đương với minh xác dự tính ban đầu của mình, nhận định địa vị của Kiều Vô Hối.  

             Khương Thương có chút nhíu mày, nhìn về phía Thiên Nghi, chỉ chỉ miệng mình.  

             Có thể nói chuyện không?  

             Thiên Nghi không để ý đến hắn, lại nói với Khương Phàm:  

             - Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi sống không qua Đăng Thiên Kiều. Coi như ngươi may mắn xưng đế, các Đế Quân cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Bọn hắn không chỉ có không muốn để cho Thương Huyền đại lục sinh ra Đế Quân, càng không muốn là ngươi!  

             - Chờ ngươi chết rồi, các Đế Quân sẽ vung tay cho bọn Thái Tổ toàn diện vào ở Thương Huyền, đến lúc đó không ai có thể sống sót. Ta hi vọng ngươi thận trọng cân nhắc đề nghị của Đế Quân chúng ta, cho mình một cái kết thúc chẳng phải tiếc nuối, cho Thương Huyền một Đế Quân chân chính.  

             Khương Phàm nói với Thiên Nghi:  

             - Thời đại của ta không có kết thúc, mà là vừa mới bắt đầu.  

             Thiên Nghi nói:  

             - Không cần cố chấp, ngươi có thể làm được đến trình độ bây giờ, đã là rèn đúc kỳ tích, thắng được thiên hạ tôn trọng. Nhưng, dừng ở đây được rồi, thật sự là dừng ở đây được rồi. Ngươi giãy dụa hai thế, cuối cùng thắng trời, nhưng... Ngươi thắng không nổi số mệnh!  

             - Ta nói, thời đại của ta vừa mới bắt đầu. Về phần hắn...  

             Khương Phàm lần nữa nhìn Khương Thương trên tế đàn một chút, nhưng không có nói thêm cái gì, quay người rời khỏi tế đàn.  

             - Chỉ cái này?  

             Trên tế đàn, Khương Thương buông buông tay, khôi phục nhàn tản như thường ngày, lấy tay nâng má:  

             - Xem ra, phải chờ hắn chết thật, ta mới có thể rời khỏi đây.  

             Thiên Nghi nghiêm túc nhắc nhở:  

             - Ta dạy qua ngươi cái gì gọi là tôn trọng!  

             - Người sắp chết, còn muốn tôn trọng cái gì.  

             - Hắn là phụ thân ngươi!!  

             - Là phụ thân, nhưng không thân.  

             - Hắn chưa từng xuất hiện, là bởi vì hắn không biết ngươi tồn tại.  

             - Bây giờ xuất hiện, nên đền bù.  

             - Hắn sẽ đền bù.  

             - Dùng mệnh sao. Ngài nói. Ta đang chờ đây, nhưng hắn giống như không nguyện ý cho.  

             Khương Thương nâng má, khóe miệng mang theo nụ cười, đáy mắt lóe ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn lại có vẻ tà khí lẫm nhiên.  

             Thiên Nghi khẽ nói, vẻ mặt phức tạp:  

             - Hắn sẽ cho, chỉ là cần thời gian.  

             Khương Thương cười gằn, ngửa mặt nằm chết dí trên bệ đá, nhìn địa lao lấp lóe ánh sáng, tự lẩm bẩm:  

             - Thế giới bên ngoài... Sẽ là như thế nào đây... Chờ mong thật...  

             Tinh Linh đại điện!  

             - Hài tử ở lại nơi này trước, chờ ta đã suy nghĩ kỹ lại mang đi.  

             Khương Phàm lại tới trước mặt Tinh Linh Đế Quân.  

             Gặp được hài tử, đặc biệt khác xa so với những gì hắn nghĩ.  

             Hắn cần trở về bàn cùng Thiên Hậu, thương lượng một chút xem nên đối đãi hài tử đột nhiên xuất hiện này như thế nào.  

eyJpdiI6IlFLT2dvZStxYWk5bmlzME4zNEQydFE9PSIsInZhbHVlIjoibUVXbk1hUWZOVlpyaFJETnZBck93eUJQR1Jyc1N2cmJaNEVIQmw1bFpuc2I0XC9RQ3pqeUxRY2ZBSzJuQ3drNmFnbnFuZlQzTDdlQlNXRDRhVkYxTWI0aEw2S2prRmZKdDd1bHpMOEozVlduY3c0TTlJalZpUnV5WG5LNG1maEJRK1VrRis5MzcxZEo3cjhPblF2SWV6dlQxZGNjMmNDUW9JbWFkZ2dpVXg3ZDJzd2ExdWVPenhpRFl1VDdYbjRKU0tSTllrWkg4cHlrYnFPODlkXC9KZVhZNFVZQ0lDT3hrZ2I1YUxiN0tRS05kK0R0N1o1WW9LWUZhdldsWDVvc1lveUVQRis5S2V2OVwvcGZINmZFYko4ZU4rNWRiS3IweTFtT1VKbjFpeXdIK2toM3o2SUUwMndhMWxwSmxSejB5dmZ0WmRlMjR4Y2FNVEtXVlNHdCtjblh2NTU1K1JyQThPY0s4cEZLUGlxWW41b2M2bkE4MHB6b04xZ1RaYzNJTkFqbEFXVnpFWmxSN0tlZnlJaVdMUzBUaTdwWWFsTkVxK0F6d1I4anhOMDUyMXhcL2FMcGF1Z09seWdcLzZZMTBcL01nbFwvamFyYXhmMXpjSWI3cEZzV0N5bHRwMWdyK0NQVE9xMzBXN2o4cEZLQ0xVcjkwSzY1U1E3cHg4Z0ZxQlN2RzFyejNWSHl3M0NCUlNmRTM4SGdBdzRIdz09IiwibWFjIjoiNjg3OTExNjZkZjc2OTgxNmM4YTRjMzEzZTIzYjRmNzlmYmQ5ZWFlZWYwYjMxMjBmODIwZGJjZTQ1OTM2YWU1MSJ9
eyJpdiI6IldcL3FqenZPXC9kZDNPQjQ0NHRCMXlGUT09IiwidmFsdWUiOiJ2bzhcL1wvZ0gzdk10d0VqQ01QTGJxMnZoeCthTVZqc0U2TlBDT0xVZjlFdHd5SE9OQTZUWTJzMTlFR003NmprdDBcL0VCOFRiMGUwMWNZMHFUY0pqejJSOUNYSXp0ZVwvMnAxWU1vd2swZmpkY1JGNmRPTVBzRjZtMHhLTUZVRlNzbXIrM2NRdmp5b0NtelpcLzNEbDFNc1pnV3I3YklSN1d1M1daNjBPbldXTlwvTWxOWEZ5UHFhYmo0MW5yXC92SEVnTmpiXC9MWHR3S1JudDU0VGdmMjJQdHNJQnBsVTVzVXY3aXM4T3I5ZWJGanhJazRrdUY3RHBJK2pCNlwvcjlKNDY5YUdpeTNhWks0YjZYUFNhZG9EaE56dlBUcWhGa3J2Mzh4MzRaQnZNWmYwTzk3UHo4Y1R4cWRPMHl1SFg2cTRjMVFrMFgxUTRHQUd6bnQ3ZXMxRGlWYUxHVCtGd09uRXl4NFN6b01xXC84THJvUzhDK2o2enpZMngxK1BTalVwSkpwQm83bXJrMEVGOG42bGFhUHBzQ1d5XC9WZDRwdThYRXRCOUs5UDE1NEJSZWp4NGZuSU5odlVKbDEyM3VlUnlJXC95RmZoIiwibWFjIjoiYzhiNzkzOTUyNzJmNzhjYjI5MWQ4NTJlMGYwYjc1YTYwM2NkOWY1MzIwYmY5NmU2NTRjYjI3NzRhZGQ1ZDZiMyJ9

             Bây giờ mặc dù Khương Phàm vẫn là Bán Đế, nhưng bởi vì hắn nắm Phong Thần Đài trong tay, cơ hồ có hy vọng nhìn thấy xưng đế, cũng chính là sắp đạt tới vấn đề ngang hàng cùng với nàng.

Ads
';
Advertisement