Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đương nhiên, chủ yếu nhất là do nàng trước đó ở trong Ma Vực cũng đã từng giết chết kẻ gọi là Khai Thiên cảnh kia.    

 

 

Nàng kéo lấy tay nhỏ của Nguyệt Hà, khuôn mặt giãn ra, cười nói:  

 

"Cô nương trong veo như nước như thế này mà tên sắc quỷ kia cu ̃ng đành nhẫn tâm để cho ngươi làm tỳ nữ ư? Có phải là hắn khi dễ ngươi hay không? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi trừng trị hắn!"    

 

Nói xong, nàng liền trừng Dương Khai một cái giống như thị uy.    

 

Dương Khai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, mồ hôi lạnh thuận theo cột sống chảy xuống.    

 

Nguyệt Hà lắc đầu, ôn nhu nói: "Không có đâu, là ta tự nguyện đi theo thiếu gia, phục thị hắn."    

 

"Thật sao?" Ngọc Như Mộng khẽ cười duyên: "Nếu như hắn khi dễ ngươi, vậy ngươi nhất định phải nói cho ta biết. Tên bại hoại này rất có nghề trong việc đối phó nữ nhân, ngươi xem chúng ta mấy người này, đều là bị hắn lừa gạt xoay vòng vòng như chong chóng, thế nhưng đã lên phải thuyền giặc rồi thì có muốn xuống cũng xuống không được."    

 

Nguyệt Hà nói: "Thiếu gia có hơi nghiêm khắc một chút, có điều hắn lại là một người cực tốt."    

 

Ngọc Như Mộng bỗng nhiên nói: "Bàn tay của muội muội thật là trơn mềm a."    

 

Nguyệt Hà giống như có hơi thẹn thùng: "Làn da của thiếu phu nhân cũng rất tốt."  

 

"Lại đây nói chuyện, quên giới thiệu cho ngươi một chút." Ngọc Như Mộng nói xong thì liền lôi kéo Nguyệt Hà sang giới thiệu cho đám người Tô Nhan.    

 

Nguyệt Hà cúi chào từng người, nàng nhìn thấy đám người Tô Nhan xuân lan thu cúc, hoặc quyến rũ động lòng người, hoặc lạnh lùng như băng, hoặc trong veo thanh thuần, hoặc si mê ngây thơ, hoặc tư thê ́hiên ngang, khí chất đều có điểm khác biệt thì âm thầm líu lưỡi. Không ngờ thiếu gia nhà mình lại là người đa tình như vậy, vì vậy nàng nhịn không được mà quay đầu nhìn hắn một cái.    

 

Chỉ thấy Dương Khai vẻ mặt ngưng trọng đang đứng ở nơi đó, đang thấp giọng nói gì đó với mấy vị Đại Đế kia.    

 

Nguyệt Hà cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe Dương Khai nói: "Chư vị mới tới đây, để ta dắt chư vị đi dạo loanh quanh một chuyến ha? Cũng tiện quen thuộc hoàn cảnh nơi đây nhanh hơn."    

 

Chiến Vô Ngân khoát tay nói: "Không cần, ngươi tự giải quyết việc của mình a, chúng ta tự đi cũng được." Nói xong, hắn liền bước ra một bước, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.    

 

Mạc Hoàng nói: "Ta cũng đi dạo một chút."    

 

Nói xong, hắn liền bỏ đi theo một hướng khác.    

 

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đoạn Hồng Trần, Hồng Trần Đại  

 

Đế đuổi theo Chiến Vô Ngân, vừa chạy vừa kêu: "Chiến lão quỷ chờ ta một chút."    

 

Xoát xoát xoát. . .    

 

Từng vị Đại Đế tản ra bốn phía, Hoa Ảnh trước khi đi còn trừng Dương Khai một cái, tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Đáng đời!"    

 

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một người vọt tới trước mặt Dương Khai, hưng phấn nói: "Cha nuôi, chúng ta đến Hư Không Địa rồi sao?"    

 

Dương Khai hai mắt tỏa sáng, vồ lấy Dương Tiêu, không ngừng gật đầu nói: "Không sai, Tiêu nhi, nơi này chính là Hư Không Địa, ngày sau ngươi sẽ tu hành ở nơi nà. Ta nói cho ngươi biết, Hư Không Địa    

 

có  m Dương Ngũ Hành Thất Địa, đối ứng với bảy loại lực lượng  m Dương Ngũ Hành, cực kỳ kỳ lạ, có muốn lão cha dẫn ngươi đi dạo chơi hay không!"    

 

Dương Tiêu khoát tay nói: "Không cần a, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta cùng tiểu cô cô và đại cô cô đi dạo chơi là được rồi."    

 

Nói xong, hắn liền tránh thoát khỏi đại thủ của Dương Khai, ra hiệu với Dương Tuyết Lưu Viêm, sau đó biến thành một đạo lưu quang, biến mất không thấy đâu nữa.  

 

Cùng Kỳ đuổi theo: "Thiếu chủ, chờ ta một chút!"    

 

Dương Khai cảm thấy mình sắp sửa thổ huyết, khi hắn đang câm nín không biết làm thì ánh mắt hắn chợt đảo qua một người, sau đó hắn liền phấn chấn hô to: "Nhị tổng quản!"    

 

Trong đám người kia, Biện Vũ Tình vừa mới bước ra khỏi Tiểu Huyền Giới giới, còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh chung quanh ngay lập tức lách mình chạy đến, ôm quyền nói: "Cung chủ có gì phân phó?"    

 

"Mọi người đi ra hết chưa?" Dương Khai chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị hỏi.    

 

Biện Vũ Tình kỳ quái nhìn hắn một cái, Tiểu Huyền Giới là bí bảo của Dương Khai, muốn biết bên trong có bao nhiêu người thì hắn chỉ cần nảy ra một ý niệm trong đầu là có thể nhìn rõ, cần gì phải hỏi mình như vậy? Có điều nàng vẫn đàng hoàng đáp: "Đi ra hết rồi cung chủ, thuộc hạ là người cuối cùng."    

 

"Ừm, làm tốt lắm. Ngươi là Nhị tổng quản trong Lăng Tiêu cung, ta không có ở đây những năm này, trong cung lớn nhỏ công việc cũng đều là ngươi cùng đại tổng quản hiệp lực xử lý, quản lý ngay ngắn rõ ràng, bây giờ đến Hư Không Địa bên này, đại tổng quản cũng không có theo tới, ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi."    

 

Biện Vũ Tình nghiêm nghị nói: "Thuộc hạ định tận tâm tận lực, không phụ cung chủ nhờ vả."    

 

"Giới thiệu một người ngươi biết." Dương Khai quay đầu về phía bên kia, hô: "Nguyệt Hà, tới đây."    

 

Nguyệt Hà Bên đang nói chuyện với đám người Ngọc Như Mộng khi nghe thấy vậy thì xin lỗi một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới.    

eyJpdiI6InVDZFVTaGpER25ZeTR3M254NmhQeFE9PSIsInZhbHVlIjoiNDJSQTd5R0ZvajRNQkt6cWlxTnpYZG52MTBYblB6aWZHSVRWWnpGc0UyeGZzbE13K2liWmtFRjRCSUpRcDMybCIsIm1hYyI6IjNmMzZjZWU1MWY5NmYyNDYxNzE3MTI5YmQ3MmE1OWM1MzhjOWVkMmQ5ZWFkYzQ1NGE3ZjhmZWY0NGUwNGIxYjAifQ==
eyJpdiI6IjVIYSt4WkNGMkdnSmEyaG92RFdDa0E9PSIsInZhbHVlIjoiSXpiNVJrSHRcL2R1dW00QVp2TVpYcEpXOWR5eDhCYXpsK2JoNHpKY1luVElRa2VHaEY4RXp2bUo0SmJtNjFrUlZlT1NRYWhETFk4VVJpbEl1NGwzTDA3QzBQWkhoa1BvUUFqajArNjBBencwK1hrSWlaU0tCbFQxeDNiWkJ4cHoxUFwvQ0FRNnJhRVJQelE1a2IycUpFd2VNS3QwZUhNSnBjZEZ6VmFtTFkxZFFLSUVvRTBlbno3Y0ZJQUhuZlZHbHhwcE5OOVBwSHZQSlR2bm5SVjNOdHQ1NmFiVGgrc2lNMlhzZWtnUTlQeGRPbmlsT1RsQ3BUUkFFeFREeDR0TXBGWVdvOGFkNkd5Z043UVlVM1hsSVwvUVhtdTduWFVkN0hLVEw4ODhXYXdmZ1JyTlpWaE5RRXNSSkd4ZkVLNzVVY2M2UDMyN0EwWjRVSWRRZitMcjY4N0gra01BZkgxNDhyVEQ1Q3E5b0ZjS2pjemp0b05tbnpNczFrWHZaR2hHd0E5ZUtnVHhlVkpjZ2dWaWUxVWdYT0Q1eHVkN2psWlwveDNxbkFyMWFVc2Z0Mzg9IiwibWFjIjoiNzU0ZmI1ZTRmMDVkNjY4ODQ5NTg3MjYxMjIwM2U3M2ZhZWI2NDIyZGMwNzUwNWY3NWY2OGQ2YjVmMGEwZjJlMiJ9

Ads
';
Advertisement