Trái tim của Dương Khai đập một cách vô cùng lợi hại, bờ môi phát
khô một trận, đầu óc ông ông tác hưởng, chỉ còn lại hai chữ thất phẩm không ngừng quanh quẩn trong đầu!
Ánh mắt hắn gắt gao dừng lại trên Nguyên Dương Huyền Sâm, nhịn không được mà có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Tài liệu Dương thuộc tính Thất phẩm, Nguyên Dương Huyền Sâm này rõ ràng là một phần tài liệu Dương thuộc tính thất phẩm, nó đã thật sự xuất hiện trong giao dịch hội lần này!
Một vòng giao dịch trước đó, Dương Khai không tìm thấy được vật mình muốn, vốn đã hết hy vọng rồi, ai ngờ vòng thứ hai này lại liễu ám hoa minh như vậy.
Cưỡng ép tập trung ý chí, Dương Khai âm thầm cắn răng, Nguyên Dương Huyền Sâm thất phẩm này, bất kể thế nào thì hắn cũng phải đoạt vào tay! Bỏ qua lần này, lần sau còn muốn đụng phải cơ hội như vậy thì không biết đã là sự tình của ngày tháng năm nào rồi.
Trong khi hắn còn đang thất thần, trong mật thất bắt đầu vang lên một trận âm thanh xì xào bàn tán, mọi người liên tục thả ra thần niệm để điều tra hư thực của Nguyên Dương Huyền Sâm thất phẩm kia, một số người bắt đầu lộ ra thần sắc cuồng nhiệt .
Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng trầm xuống, đối
thủ cạnh tranh lần này. . . Sợ là có không ít.
Có điều cho dù nhiều đi chăng nữa thì hắn cũng nhất định phải đoạt được Nguyên Dương Huyền Sâm này.
Một ánh mắt nhìn sang từ bên cạnh, Dương Khai đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị Quách sư huynh kia đang mỉm cười nhìn mình một chút, bốn mắt nhìn nhau, Quách sư huynh tỏ vẻ thâm ý sâu sắc.
Dương Khai trong lòng lộp bộp một cái, gia hỏa này. . . Sẽ không phải là muốn phá hỏng chuyện tốt của mình a? Lúc trước khi hắn nói gần nói xa đã lộ ra ý lôi kéo cùng cảnh cáo, hiển nhiên là biết mình cần tài liệu thất phẩm, nếu lúc này hắn phá hỏng chuyện tốt của mình, vậy thì Dương Khai tất nhiên là không sợ, chỉ sợ không biết mình phải uổng phí bao nhiêu tiền đây.
Thu hồi ánh mắt như không có việc gì, Dương Khai âm thầm tính toán mình nên ra giá như thế nào mới có thể đả động được tên Diệp Kiếm này đây.
Bình thường mà nói, dù cho giá trị thoả đáng, nhưng võ giả tuyệt đối sẽ không cầm tài liệu phẩm cấp cao đi hối đoái tài liệu phẩm cấp thấp, bởi vì tài liệu phẩm cấp cao khó tìm kiếm hơn.
Có điều Phích Lịch đường của Diệp Kiếm lại là một thế lực nhị đẳng,
người mạnh nhất cũng chỉ là lục phẩm, cũng không có Khai Thiên thất phẩm tồn tại.
Một phần Nguyên Dương Huyền Sâm này đối với cả Phích Lịch đường cũng không có bao nhiêu giá trị thực tế, trừ phi ngày sau có người có thể tấn thăng thất phẩm. Trong khi đó, lúc này đưa ra đồ vật này có thể hối đoái được rất nhiều tài liệu lục phẩm để tu hành.
Dương Khai bỗng nhiên nhớ lại, trước đó trên đấu giá hội, Diệp Kiếm này thế chân cho phòng đấu giá Đan Hà một vật, sau đó liền tăng giá trên phạm vi lớn.
Có lẽ vật hắn thế chấp lúc ấy chính là Nguyên Dương Huyền Sâm này!
Một phần tài liệu Dương thuộc tính thất phẩm, ít nhất cũng có giá hơn 200 triệu, thậm chí còn cao hơn, quả thật có thể giúp cho hắn lực lượng mười phần.
Nếu như hắn lúc ấy thật sự nhẫn tâm mà tiếp tục cạnh tranh, vậy thì Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia đoán chừng sẽ bị hắn và Dương Khai đẩy lên quá trăm triệu.
Chỉ là tại thời điểm 50 triệu, Diệp Kiếm đã lựa chọn thối lui, từ đó có thể thấy, hoặc là hắn không nguyện ý lãng phí nhiều Khai Thiên Đan hơn nữa, hoặc là Nguyên Dương Huyền Sâm này không thuộc về cá
nhân hắn, mà là của toàn bộ Phích Lịch đường.
Nhớ tới lần cạnh tranh trước đó, Dương Khai hai mắt tỏa sáng, trong lòng âm thầm có chủ ý, đúng vào lúc này, ba ̀chủ cũng lặng lẽ truyền âm một câu, không mưu mà hợp với ý nghĩ của hắn.
Diệp Kiếm sở dĩ cạnh tranh Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia chính là vì cân nhắc cho con của hắn, Dương Khai đã sớm chú ý tới, bên người tên Diệp Kiếm này còn có một tên thanh niên mày rậm mắt to, tu vi xấp xỉ với hắn, tên thanh niên kia hẳn là con trai của Diệp Kiếm.
Nếu như Diệp Kiếm đã nguyện ý tốn 50 triệu để cạnh tranh Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia, vậy thì điều nói lên rằng hắn cực kỳ quan tâm tới đưa nhi tử này của mình. Nếu như bản thân lấy ra Thiên Nguyên Chính Ấn Đan để trao đổi với hắn thì nhất định có thể gợi lên sự hứng thú của hắn.
Đương nhiên, giá trị của một viên Thiên Nguyên Chính Ấn Đan xa xa không bằng Nguyên Dương Huyền Sâm kia, bất quá Dương Khai có thể đền bù giá a.
Hắn vốn định cẩn thận nghiên cứu Thiên Nguyên Chính Ấn Đan một chút kia, nhưng bây giờ nếu đã xuất hiện Nguyên Dương Huyền Sâm rồi thì hắn cũng không lo được nhiều như vậy, dù sao trước đó hắn
cũng đã móc ra được một chút đan phấn, nhiêu đó cũng đã đủ để nghiên cứu rồi.
Ý niệm chuyển động trong đầu, Dương Khai lập tức bỏ 200 triệu Khai Thiên Đan vào trong không gian giới chỉ, sau đó còn kèm theo một viên Thiên Nguyên Chính Ấn Đan.
Trước khi đưa ra chiếc nhẫn kia, vì lý do an toàn, hắn lại nhét 20 triệu Khai Thiên Đan vào bên trong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất