Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Tên Phạm Vô Tâm kia đứng trước cửa phòng giam, nói: "Ngươi tạm thời ủy khuất ở trong này mấy ngày, đợi đến khi thành chủ đại nhân xuất quan thì sẽ liền gặp ngươi."    

 

 

Dương Khai từ chối cho ý kiến, nhu cầu cấp bách của hắn bây giờ là chữa thương. Đến khi hắn khôi phục lại, trong tòa thành nhỏ này cũng không có ai co ́thê ̉làm gì được hắn, dù bị bắt thì cũng không có gì đáng lo lắng.  

 

Người ta cho rằng hắn trúng Cố Nguyên Đinh nên đành phải thúc thủ vô sách, nghĩ rằng hắn căn bản là không có khả năng gây ra sự tình phiền nhiễu gì.    

 

Phạm Vô Tâm nói xong thì liền quay người rời đi, sau đó ánh mắt hắn bỗng nhiên biến đổi, cúi đầu nhìn về phía hông của Dương Khai. Hắn giương tay trảo một cái, hút lấy lệnh bài bên hông của Dương Khai.    

 

Tỉ mỉ quan sát một chút, Phạm Vô Tâm ngạc nhiên nói: "Thứ này ngươi lấy được từ chỗ nào?"    

 

Tấm lệnh bài này là món đồ do bà chu ̉giao cho Dương Khai lúc trước khi đi, trước đó trong cung điện giữa hồ kia, Dương Khai phô trương thanh thế đem lệnh bài này treo bên hông mình để đe dọa Hắc Nha Thần Quân, sau đó hắn và Khúc Hoa Thường một mực đào vong nên vẫn không có lấy xuống.    

 

Nghe giọng điệu này của Phạm Vô Tâm, hình như đối phương nhận ra lệnh bài này a.    

 

Tinh quang lóe lên trong mắt Dương Khai, hắn không trả lời mà hỏi lại: "Lệnh bài này là vật gì?"    

 

Phạm Vô Tâm nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó chỉ cau mày, không nói thêm nữa. Hắn đóng cửa phòng, quay người rời đi, lệnh bài kia  

 

cũng không trả lại cho Dương Khai mà lại bị hắn mang đi.    

 

Dương Khai cũng không đòi hỏi, thứ này là do bà chu ̉cho hắn, tất nhiên không thể cứ mất đi như vậy được, đợi sau khi hắn khôi phục thì sẽ cầm về.    

 

Đặt Khúc Hoa Thường trên chiếc giường nhỏ kia, Dương Khai nhẹ nhàng thở phào một hơi.    

 

Cái Huyết Yêu Động Thiên này thực sự khiến hắn tinh bì lực tẫn, ngoại trừ mấy ngày đầu trải qua an ổn một chút ra, mấy ngày sau đầu tiên là bị Hắc Nha Thần Quân truy sát, sau đó lại bị Doãn Tân Chiếu truy sát, bây giờ lại bị người ta bắt tới đây, có thể nói là một đường khó khăn trắc trở.    

 

Cũng may cuối cùng có thể an ổn được mấy ngày, với khả năng khôi phục của hắn, mấy ngày này hẳn là đủ để hắn khôi phục hơn phân nửa thực lực.    

 

Đưa tay khoác lên cổ tay của Khúc Hoa Thường, dò xét thương thế của nàng một chút. Dương Khai khẽ nhíu mày, nữ nhân này bị thương rất nghiêm trọng, một thân lực lượng gần như khô cạn, hắn thầm nghĩ trong hai ngày mình hôn mê, nàng ta cũng đã phải liều mạng để thoát khỏi sự truy đuổi của Doãn Tân Chiếu.    

 

Lấy ra một ít linh đan, mình ăn một chút, lại đút cho Khúc Hoa  

 

Thường một chút.    

 

Giường có hơi nhỏ, chỉ có thể dung nạp một người nằm ngủ. Dương Khai xoay người bước lên, khoanh chân ngồi ở đầu giường, đem đầu của Khúc Hoa Thường gối lên đùi mình, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Khúc Hoa Thường, thôi động lực lượng hành Mộc trong đạo ấn    

 

rót vào trong cơ thể nàng, vừa tự trị thương cho mình, vừa thay nàng ôn dưỡng thân thể.    

 

Bất Lão Thụ tinh hoa cô đọng lực lượng hành Mộc, công hiệu chữa thương có thể nói là cường đại vô địch, chỉ một canh giờ sau, Khúc Hoa Thường liền hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chớp chớp lay động.    

 

"Khúc sư tỷ." Dương Khai thấp giọng kêu gọi.    

 

Hàng lông mi thật dài của Khúc Hoa Thường run rẩy một cách cực kỳ lợi hại, một hồi lâu sau, nàng ta mới chậm rãi mở to mắt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Dương Khai đang nhìn về phía mình, nàng ta liền nháy nháy mắt nói: "Sư đệ, chúng ta đã chết rồi sao?"    

 

"Không có đâu, vẫn sống rất tốt." Dương Khai cười cười.    

 

"Chẳng trách lại khó chịu như vậy." Khúc Hoa Thường cười lớn một chút, sau đó sắc mặt liền tái nhợt đi như tờ giấy trắng.    

 

Dương Khai nói: "Sư tỷ nếu đã tỉnh rồi, vậy trước hết không nên phân tâm, cẩn thận chữa thương quan trọng hơn."  

 

Khúc Hoa Thường hữu khí vô lực gật gật đầu, nhắm lại hai mắt, phối hợp vận chuyển huyền công với Dương Khai. Nàng co ́thê ̉tinh tường cảm giác được một cỗ lực lượng tràn trề sinh cơ đang chảy vào trong cơ thể mình. Những nơi cỗ lực lượng kia đi qua, thương thế của mình khôi phục với tốc độ khó lòng có thể tưởng tượng được.    

 

Nàng ta vốn cho rằng mình lần bị thương này ít nhất cũng cần tịnh dưỡng một hai tháng thì mới có thể khôi phục lại được, nhưng nếu chiếu thế cục trước mắt thì e rằng không cần mấy ngày là có thể khỏi hẳn rồi,    

eyJpdiI6InN6VkxqZnB3bEZ6NGxkS255VFd3S2c9PSIsInZhbHVlIjoiMStaTzFLQWs4eXVnR3RcL1hZNUFpdm5abTlFUDc5RmpwRzhIVXRzZ3pzNDdRMWNyQ3lycDNyVnh5azA3Y0pHVG4iLCJtYWMiOiJmNThjYmEwOGExODVmMDBhYzVmNTYwNjE5Yzc2MGEwNzhkZGNiZjQxNjRjNGNhYjJhODkxYmU3NGIyZTZhYjk0In0=
eyJpdiI6IkFROGE5MzRNSGFBTWpyUGlEWml2ZkE9PSIsInZhbHVlIjoieGVRY01menhPM25uSE1wYjN2QmZZUzlzcFRcLzRzdVVyaVBiSmNHbGhjXC9nZDRGOE5jWWNcL09BWkUyZnFEUFVOYlMxVCtCYTg0M2JtajZkODFobHdvelFDVGxiUWUwZDNRWW5HYkYzWlpMNXFFQllsV3ppQUhaSHF4ckp5SGRsNVNcL213RlJtaEdMSG1OS0FDVnAxbWF1SVBxR3lnejRoTktzeWhWeExTbzZnYmlRRTV0OEIxQkNRMjU0Vit5SFF0azBOT1VWTXFXdTlRdFpUVWpYOEtoVk1OU01IMVFQODRldDMwUUsxMTRKbTdMbzRvZTAyYXpBcmZ2REhWVUVXQTZZamtreXFkOHlNT2QxUDJOcHExbkZQOVJXQUR4SkxkeWVSbHlUR2FraFpjdjV6S0Y4YXUwWlJsQk9pNGY1SU9JYVpQVWsyK2xEd2s1b0ZTZjVJbWJ5bkwxVDk1alJrUmViVFVGWnNWZkp1aDdHXC90VXpCbGZiK2o3VUdJeURiXC81T21UVmRKUWxBZ2hwdzB0VVk5OTRuZGlDXC9waThHZ1wvSHRhMXBYNitGVFZ3eEFFcUQ2aHhKNHBNVWpHZ1A3NG0yVG1Kb0NXWllSYTlkYzZTa0w1TjFpWFREaFE1N0owY3dvRGlSeXRpeDRXZHd2a2IxWXNveVJqTlg1ZVBjVE1XcjhiZ3NGdlNqZWtWdzJFbVJGN2NQeFB3R3BUWmRVbERSeHVVMDcxS1ZvbzA9IiwibWFjIjoiYzIzMDBkMjI5MGY3YzE0ODY2ZmYxYTA0YjVmZjdhZjJkMzJlMDZhOTk4Yzg1OGE1YjAzNGZhMzgxNDExYTJmMyJ9

Ads
';
Advertisement