Nếu như mình song tu với nàng ta, vậy mình ắt hẳn sẽ đánh lên lạc ấn của m Dương Động Thiên. Khúc Hoa Thường chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ sư môn mà còn có thể nhập tình trên người mình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
"Đa tạ sư tỷ đã nói chuyện thẳng thắn như vậy."
Mặc kệ bổn ý Khúc Hoa Thường là cái gì, nhưng nàng có thể nói ra hết thảy mà không có chút giấu diếm nào đã đủ chứng tỏ nàng ta không có ý hại hắn.
"Sư đệ không nguyện ý sao?" Khúc Hoa Thường hỏi.
Dương Khai kiên định nói: "Đường ở dưới chân chúng ta, nên dũng cảm tiến tới, kiên quyết tiến thủ tới cùng. Ta đã thấy được đường đến Khai Thiên thượng phẩm ở phương nào, mặc dù tràn đầy bụi gai, cũng có thể là vũng bùn nhỏ hẹp, nhưng cũng không thể khiến ta lùi bước. Nếu như lựa chọn con đường khác dễ đi hơn thì đạo tâm của ta sẽ bị long đong!"
Khúc Hoa Thường thăm thẳm thở dài: "Sư đệ, bây giờ việc tấn thăng Khai Thiên của ngươi còn hơi xa xôi, cho nên mặc dù có rất nhiều người chú ý tới ngươi, nhưng lại không có người có ý muốn ra tay với
ngươi. Dù sao bọn hắn cũng đều là người có thân phận, tất nhiên không thể lấy lớn hiếp nhỏ, nếu không sẽ làm tổn hại đến danh dự của mình. Bây giờ bọn hắn chỉ sai bọn tiểu bối đến làm khó dễ ngươi, nhằm vào ngươi, nhưng nếu như có một ngày bọn hắn nhận ra sự uy hiếp của ngươi, vậy thì bọn hắn chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Sư tỷ có thể nói cho ta biết vì sao các đại động thiên phúc địa xem chuyện thành tựu Khai Thiên thượng phẩm là một chuyện nhạy cảm như vậy hay không?" Dương Khai hỏi, hắn cũng có hơi không nghĩ thông, hắn tu đạo của hắn cũng không đụng tới người khác, sao lại rơi vào tình cảnh khó hiểu như vậy.
Khúc Hoa Thường nói: "Ta cũng chỉ nghe nói qua nên không biết có phải thật hay không. Đã từng có một Động Thiên chiêu thu một tên đệ tử kinh tài tuyệt diễm như sư đệ. Tên đệ tử kia cũng không cô phụ kỳ vọng, đã tấn thăng Khai Thiên thất phẩm, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Động Thiên kia. Sau đó Động Thiên này dốc hết lực lượng tông môn, tiêu tốn ngàn năm trợ giúp người kia tấn thăng cửu phẩm. Khai Thiên cảnh, nhất phẩm là thứ, cửu phẩm là nhất, sau khi người này tấn thăng Khai Thiên cửu phẩm, Tam Thiên thế giới gần như không người nào có thể đối địch với hắn. Về sau không biết vì sao người này tâm tính đại biến, giết sạch cả nhà trên dưới của
Động Thiên kia, chẳng những tất cả mọi người chết oan chết uổng mà toàn bộ Động Thiên cũng đều bị phá hủy."
"Về sau có các cường giả của các động thiên phúc địa khác giao hảo với thế lực đó một đường tề tụ truy sát người kia, ai ngờ lại bị hắn giết cho người ngã ngựa đổ, tổn thất nặng nề. Hình như cũng là bởi vì việc này đã dẫn đến việc người kia cực kỳ không vừa mắt với các đại động thiên phúc địa, chuyên môn tìm những thế lực này để gây phiền phức. Trong lúc nhất thời, cả Tam Thiên thế giới chìm trong tinh phong huyết vũ, ba mươi sáu Động Thiên và bảy mươi hai Phúc Địa gần như bị cuốn vào hết."
"Chuyện này kéo dài trong mấy trăm năm, sau đó người kia bị vây công chí tử, bất quá các đại động thiên phúc địa cũng đều nguyên khí đại thương. Có vết xe đổ như vậy, cho nên bây giờ các đại động thiên phúc địa mới cực kỳ chú ý tới những người có thể trực tiếp thành tựu Khai Thiên thượng phẩm, chính là vì sợ lịch sử sẽ một lần nữa tái diễn."
"Hiện tại có một tuyệt vực, nơi đó không gian phá toái, không có sinh cơ, chính là chiến trường nơi đã từng diễn ra trận đại chiến cuối cùng. Nghe đồn trong trận chiến kia, Khai Thiên thượng phẩm vẫn lạc nhiều hơn trăm vị! Trung phẩm hạ phẩm thì không thể nào tính toán được. Mặc dù không biết đã trải qua bao nhiêu năm,
nhưng một chỗ đại vực này vẫn luôn hung hiểm vạn phần, ở đó lưu lại uy năng của rất nhiều thần thông quảng đại, mặc kệ thực lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần tiến vào trong đó thì nhất định có đi không về."
"Tuyệt vực kia đã từng là chiến trường ư." Dương Khai giật mình nói.
Hắn đã từng cẩn thận xem qua Càn Khôn Đồ để tìm kiếm vị trí của Tinh Giới, tất nhiên là có nhìn thấy qua sự tồn tại của tuyệt vực này trong Càn Khôn Đồ. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ hiếu kỳ
tuyệt vực kia lại không có đánh dấu gì, bây giờ hắn mới biết, tuyệt vực này thế mà lại có lai lịch lớn.
Có điều chỉ vì một sự kiện cực kỳ cổ lão xa xưa như thế mà dẫn đến việc thần kinh của các đại động thiên phúc địa cứ mẫn cảm như vậy, điều này làm cho Dương Khai có hơi xem thường, thay vì đề phòng người khác, không bằng tăng cường lực lượng của bản thân còn hơn.
"Sư đệ, ngươi không suy nghĩ lại một chút nào sao?" Khúc Hoa Thường vẻ mặt chờ đợi, trông mong nhìn hắn.
Dương Khai đưa tay búng lên trán nàng một cái: "Hảo hảo chữa thương, đừng nói gì nữa."
Khúc Hoa Thường đưa tay che trán, tức giận lườm hắn. Thời gian trôi qua, thương thế của hai người dần dần khôi phục,
không còn suy yếu như trước nữa.
Trong phủ thành chủ, Phạm Vô Tâm cầm lấy mộc bài lấy được từ chỗ Dương Khai, lật trái lật phải, hiếu kỳ không thôi. Hắn rất quen thuộc đồ án trên mộc bài này, rõ ràng chính là đồ đằng văn của Định Phong thành.
Thế nhưng mộc bài do khách đến từ thiên ngoại mang tới, sao có thể có đồ đằng văn của Định Phong thành? Hơn nữa nhìn bộ dạng của mộc bài này, niên đại chắc cũng phải hàng trăm hàng ngàn năm a.
Không hiểu rõ được, hắn cầm lệnh bài này đi hỏi mấy người, bọn hắn cũng không đều rõ, có lẽ chỉ có thể chờ thành chủ đại nhân xuất quan thì mới biết được chân tướng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất