Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Kim Nguyên Lãng gật đầu nói: "Tự nhiên, Đàm trưởng lão cùng mấy người bọn ta là một nhóm người già nhất Định Phong thành, lúc trước tới chỗ này, chỉ có mười người mà thôi, trải qua nhiều năm phát triển như vậy mới có quy mô dưới mắt."    

 

 

Dương Khai cười ha ha: "Vậy thì thật kì quái, nếu Đàm trưởng lão gặp  

 

Lan Đình Vũ, cu ̃ng nhận sai ta thành Lan Đình Vũ, vì sao còn khăng khăng nói ta là gian tế Thương Lôi thành, nhìn thấy liền kêu đánh kêu giết ta, nếu không phải ta có thực lực, chỉ sợ giờ đã là một bộ thi thể."    

 

"Lại có việc này?" Bàng Đoạt giật mình.    

 

Mục Thiên Toàn trầm tư một chút, nhìn thoáng qua Mặc Mi, nặng nề thở dài một cái.    

 

Những người khác dường như cũng nghĩ hiểu cái gì, đều sắc mặt khó coi.    

 

Khúc Hoa Thường bỗng nói nhỏ phía sau Dương Khai: "Sư đệ, xem ra Đàm trưởng lão coi ngươi trở thành tình địch nha."    

 

Một câu để Dương Khai bừng tỉnh, nếu là như vậy, vậy thì nói thông. Đàm Lạc Hưng chung tình Mặc Mi, nhưng Mặc Mi luôn mong nhớ Lan Đình Vũ, qua nhiều năm như vậy, Lan Đình Vũ đều không hiện thân, Đàm Lạc Hưng cảm thấy mình còn có một số cơ hội.    

 

Nhưng Dương Khai lại tới nơi đây, đồng thời mộc bài còn bị Phạm Vô Tâm lấy được, mộc bài này Định Phong thành cũng chỉ phát ra ngoài một tấm, lúc trước chính là Lan Đình Vũ lấy đi, toàn bộ Định Phong thành, biết mộc bài này tồn tại chỉ có mười mấy người mà thôi, mười mấy người này già thì già, chết thì chết, đại khái chỉ còn lại Mặc Mi  

 

cùng năm vị trưởng lão biết lai lịch mộc bài này.    

 

Đàm Lạc Hưng thấy mộc bài, tự nhiên muốn đi điều tra đến cùng, kết quả là thấy được Dương Khai, coi là Lan Đình Vũ lại trở về, lúc này nổi lên sát tâm, muốn thừa dịp hắn bị Cố Nguyên Đinh bắt muốn trực tiếp giết xong việc, đến lúc đó chỉ cần hủy thi diệt tích, ai có thể biết cái gì?    

 

Không ngờ Dương Khai căn bản không bị Cố Nguyên Đinh trói buộc, một chưởng đả thương hắn, chuyện về sau càng na ́o càng lớn, biến thành không thể thu dọn.    

 

"Tĩnh nhi, đi mời Đàm trưởng lão tới, ta có việc muốn hỏi hắn." Mặc Mi đầy mặt tức giận.    

 

Tĩnh nhi khom người nói:    

 

"Vâng!".    

 

Bàng Đoạt nhìn về phía Phạm Vô Tâm nói: "Phạm chấp sự, nghe nói Dương tiểu đệ cùng đồng bạn của hắn là ngươi mang về?"    

 

Phạm Vô Tâm vội vàng trả lời: "Đúng vậy, hôm trước ta dẫn người phòng thủ đại trận môn hộ, chợt thấy có người tới gần, dường như đang tìm kiếm cái gì, để tránh bại lộ Định Phong thành, cũng sợ là Thương Lôi thành phái người đến đây điều tra tình báo, ta liền lĩnh người xuất thủ bắt vị sư huynh cùng sư tỷ này, bây giờ xem ra là một  

 

hiểu lầm!"    

 

Nói xong, Phạm Vô Tâm quay qua Dương Khai cùng Khúc Hoa Thường áy náy ôm quyền.  m thầm nghĩ mà sợ, may mắn lúc ấy Dương Khai có thương tích trong người, không tiện động thủ, bằng không hắn nào có thể mang người về?    

 

"Về sau phát sinh chuyện gì?" Bàng Đoạt lại hỏi.    

 

Phạm Vô Tâm lúc này một năm một mười nói lại, bởi vì hắn thấy được đồ án trên mộc bài kia, cảm thấy rất tương tự đồ đằng của Định Phong thành, liền lấy tới, tìm người tìm hiểu, lại không người biết được mộc bài này là cái gì, sau khi Đàm Lạc Hưng nghe được tin tức liền đi gặp hắn, lấy đi mộc bài, tiến về địa lao.    

 

Về sau chính là một trận rối loạn, Đàm Lạc Hưng lấy danh nghĩa tru sát gian tế mà làm, hiệu lệnh võ giả Định Phong thành vây công Dương Khai, kết quả bị hắn đả thương không ít.    

 

Nghe hắn nói Đàm Lạc Hưng ba phen mâ ́y bâ ̣n hô to Dương Khai chính là gian tế Thương Lôi thành, sắc mặt mấy người cũng không quá tốt, không nói đến thành chủ nhà mình cùng Lan Đình Vũ tình đầu ý hợp, chính là lúc trước Định Phong thành cũng là được đám người Lan Đình Vũ hiệp trợ mới tạo dựng lên.    

 

Lan Đình Vũ đối với Định Phong thành chính là có đại ân, Đàm Lạc  

 

Hưng đây là bị ghen ghét che đậy tâm trí mới có thể làm ra cử động không khôn ngoan như vậy, hắn thân là một trong ngũ đại trưởng lão Định Phong thành, lại làm như vậy, đó chính là lấy oán trả ơn, khiến Định Phong thành hổ thẹn!    

 

"Bây giờ mộc bài kia ở đâu?" Mục Thiên Toàn hỏi.    

 

Phạm Vô Tâm trả lời: "Tại chỗ Đàm trưởng lão."    

eyJpdiI6ImZ1MThRSjZ4WUhiQ0pxSXpLSXB5eUE9PSIsInZhbHVlIjoieXQxTnNKSStTRlR0eCtzelk2SVM2RWNJOVRMaHdtRU92K3h1YnFROUFvdzY5dzdFRHBFYk51RjJTKzcwYVwvemUiLCJtYWMiOiI5NzdjNjM2NmVlZGM2M2UzNjczNzcwMjQ5YzQxMjc4NTNmOWE1NDkzZmJiMzg1OGZkNTIzYmRhNmIwOGM5ZTZjIn0=
eyJpdiI6IjJxNVBUUjVpbm1lNG5OMVhPR2dmUmc9PSIsInZhbHVlIjoiOXNcL0VzbEJDQnNuZ2FqOGxldUF1ckFNQUY2V1oyYjAzMnJYXC9BaUdReXhGK1ZsbjN2T3EwaEFWXC9QSE1EcE1BSkJcL0hEc3lnOWtkUzhUV0lnYko1MXNvNGdaK0dFV0tyR2hFY0JBNkZTRVVjTitRQWRjUkZQV1h3TnFKV0hxQUlUYTc5Nmx5WU54V0oxZmtzWldnMTFLWWpRemZFUDVwR1JHaWpsWVhKVm0wM3d1WCt1TTRkZlBIdktPMThKT2NEc2REbVdsdTdHSlRNa2JPTEhGRjFCU3hcL2FVZmsraGJ4UnJaZThnUU9ZYmdlMTQ5cFhaWUR2VHFzZTVTSDJKV3h4ZDhuMmtiV2dCMTE4WW1YWWJuS1wvbzRySEJGOU1lY3ZLbk5OVWhDK3luSCt1UFh1cnhOTW4rWXM0UithR3pIS21QbExiMExTYXRuVmNLOFlZemtEVU5jb0dRSWxTUXFrSDZjTVdsWlhranlweVhlakNNa1MwdEllVDZXTjdGZERoSlR5XC9LdWJjd29iRFROVDNOdWZ6RzNPd2FqUzRPSUc3blgxYkJMVFlvQnpSZHJTZCtKYzhSTXFibk56bERRenZcL05sdlhxS2syYkdicW8yXC80azlpUWZDem1kZ2c5VUdBaHBZSURMazUxdEdEYVlrNzdWSkF4V1NuZE51aWlRWTBGMjBoZGF3ZE5UZHdubWpDXC9wZUVORnY0bjIwZmZLQnA3aUd2Z1NIR1h3MFcrdGI0aTJRcHdzNFdmeUp2SW1HNndsKzVQRnQwVHFpQmNzT1N6eFpLTm5wZUFYd2IxZ2RmNGFcL0FsSXh1bllHMW5odWJuNmxIQVBsQStYUzlkdGhmbGlydkNweXFMemFaTEM3YnFNRmZXRW9JdDNjZ0NUUW9mejhVUU1VZG9rMVdqdmxGXC95b05YSEZScUpHaEFrSTZHc2NHWnZBbDF6WWEzUHlIaXRmVEFhWXQyRzk3XC9heUZOMEVmSXFsYmRNQjVmMktqK1dTeTFpT2czTWFnYmVXQjRJQU5oeEZGc1JWdGt3SWl0ckNcLzcxM25lKzFkUlBnNHBDUzVWMm9zQ0YyVndMY3R5OUw0VDl1bEk4amtneUFaRytkOEREZmJPc2k1S0I1REYzMVlKMGxPVk1jaUtYQmFHQmZiTVwvNVdHeU09IiwibWFjIjoiNWJiMmEyMDI3MTJjMTc3ZThmZThlMjI5YzU1ZDc4MjRjZjNjNzMyNmFhMWM3NGNkM2NhZDRmM2VmZjFiODg1MyJ9

Ads
';
Advertisement