Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 Tên này hiển nhiên cũng biết bây giờ mình dây dưa nữa cũng là tốn công mà không có kết quả, dứt khoát lập tức rút đi, cũng là cử chỉ sáng suốt.    

 

 

Dương Khai lại không muốn buông tha nó như thế, chuẩn bị nâng thương đuổi, nhe răng cười không thôi: "Còn muốn chạy? Ngươi  

 

chạy được?"    

 

Mới đi được hai bước, Mặc Mi cao giọng nói: "Tiên sinh thủ hạ lưu tình!"    

 

Dương Khai dừng bước, cúi đầu nhìn.    

 

Mặc Mi thần sắc buồn bã nói: "Còn xin tiên sinh dừng đánh, thả nó một con đường sống."    

 

"Vì sao?" Dương Khai hỏi.    

 

Mặc Mi nói: "Kim Phí Vương mặc dù được rất nhiều chỗ tốt từ Định Phong thành ta, nhưng nhiều năm như vậy, xác thực có vài lần nguy cơ là nó hỗ trợ xuất thủ, nó đối với ta Định Phong thành cũng coi là    

 

có ân tình. Lần này. . . Có lẽ là nó nhu cầu cấp bách chữa thương, mới có thể không khôn ngoan như vậy."    

 

Dương Khai nghe vậy nói: "Thả hổ về rừng, cuối cùng là hậu hoạn, Mặc thành chủ suy nghĩ kỹ càng."    

 

Mặc Mi kiên trì nói: "Cầu tiên sinh thả nó một mạng."    

 

Dương Khai suy nghĩ, thu Hóa Long Quyết, lần nữa khôi phục bộ dáng. Mặc Mi đã nói như vậy, hắn cũng lười đi truy kích, huống chi, Kim Phí Vương cũng không phải thứ tốt gây, lấy thực lực bây giờ của hắn mặc dù đuổi theo giết nó, sợ rằng cũng phải đánh đổi một số thứ mới được.  

 

Mặc Mi lên tiếng nói cám ơn, mấy vị trưởng lão cũng đều vừa sợ vừa mừng nhìn qua Dương Khai, đây là lần đầu nhìn thấy có người có thể đánh ngang tay với Kim Phí Vương, tên này so với Lan Đình Vũ lúc trước, dường như càng mạnh càng hùng hổ dọa người hơn nhiều.    

 

Hôm nay Định Phong thành có thể nói là biến cố liên tục, đầu tiên là Dương Khai đại náo một trận, sau đó ngũ đại trưởng lão Đàm Lạc Hưng cưỡng ép mở đại trận, chạy trốn rời thành, việc này còn chưa lắng lại, Kim Phí Vương lại chạy tới, Dương Khai lại thêm một trận long tranh hổ đấu, gần như hủy nửa mất Định Phong thành.    

 

Nhìn qua phòng ốc sụp đổ bốn phía, còn có các cư dân không ngừng kêu rên, Mặc Mi lông nhíu mày thật sâu.    

 

Mấy trưởng lão cũng là người người mang thương, Kim Nguyên Lãng gãy mất hai chân, đệ tử trong thành cũng bị thương không ít, Định Phong thành có thể nói là nguyên khí đại thương.    

 

Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của Mặc Mi, người còn sức bắt đầu cứu chữa người bị thương, càng có một nhóm người đi khẩn cấp chữa trị hộ thành đại trận, Định Phong thành bận bịu rối loạn.    

 

Dương Khai tìm một chỗ, thoáng khôi phục, xong chạy ra nhìn cục diện bây giờ của Định Phong thành, đối với Mặc Mi nói: "Mặc thành chủ, thành này sợ là không thể ở lâu, hôm nay ngươi thả Kim Phí  

 

Vương, nhưng tâm tính Yêu thú khó mà phỏng đoán, khó đảm bảo sau khi nó khôi phục lại sẽ không tới báo thù, đến lúc đó, Định Phong thành sao có thể ngăn cản?"    

 

Mặc Mi thở dài một tiếng: "Ta biết, chỉ là muốn di chuyển, nói nghe thì dễ"    

 

Lúc trước bọn hắn là được đám người Lan Đình Vũ cùng bà chủ hiệp trợ mới miễn cưỡng thành lập được Định Phong thành, qua hơn ngàn năm từ từ phát triển mới có quy mô ngày hôm nay.    

 

Lúc này muốn di chuyển, tối thiểu nhất cũng phải lấy một nơi an toàn làm cứ điểm.    

 

Nhưng trong Huyết Yêu Động Thiên nào có chỗ an toàn? Chớ đừng nói chi là Định Phong thành còn có địch nhân của mình, đó chính là Thương Lôi thành trước đó bọn họ luôn đề cập tới, Thương Lôi thành nếu biết Định Phong thành xảy ra biến cố, nhất định sẽ không nương tay, khẳng định phải đến hưng binh xâm chiếm, ăn Định Phong thành không còn một mảnh.    

 

"Các ngươi chưa từng nghĩ muốn rời khỏi Huyết Yêu Động Thiên?" Dương Khai không hiểu.    

 

Mặc Mi cười khổ: "Nếu là có thể rời đi, chúng ta há lại sẽ tử thủ ở chỗ này? Dương tiên sinh có chỗ không biết, tổ tông chúng ta bị  

 

Huyết Yêu Thần Quân bắt tới nơi đây sinh tồn, Huyết Yêu Thần Quân tinh thông Huyết Đạo, trên thân tổ tông chúng ta đều bị gieo cấm chế Huyết Đạo, loại cấm chế này đơ ̀i đời truyền lại, nếu không có khí tức Huyết Yêu Động Thiên ôn dưỡng, ngay lập tức sẽ nhận phản phệ, chết bất đắc kỳ tử, cho nên muốn rời khỏi, trước tiên nhất định phải cần phải giải trừ cấm chế kia mới được, nếu không chính là tự tìm đường chết."    

 

"Huyết Đạo cấm chế?" Dương Khai nhíu mày, "Mặc thành chủ có thể để cho ta điều tra thử?"    

 

Mặc Mi kinh ngạc nhìn hắn: "Dương tiên sinh hiểu Huyết Đạo?"    

 

Dương Khai nói: "Trước kia là không hiểu, bây giờ là hơi thông một hai."    

 

Lúc trước hắn chưa từng tiếp xúc qua, trước đó vì tiến vào cung điện giữa hồ kia, hắn phải tìm hiểu vài thiên bi văn Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh, tuy nói sau cùng bí văn bị Hắc Nha Thần Quân động tay chân, nhưng trước đó đều là chân chính Huyết Chiếu Kinh, cũng không phải giả.    

 

Nói một cách khác, những võ giả lúc ấy, bây giờ phần lớn đều có kiến thức sơ sơ về Huyết Đạo.    

 

"Dương tiên sinh mời!" Mặc Mi cũng không có tư thái tiểu nữ nhi,  

eyJpdiI6Im9lR1V5UXpmUEFIMUpGUWQrUCtzekE9PSIsInZhbHVlIjoiU3dCbTlEdnNRXC85WjRFY3IyRGdldERXaHMxbVVXTHhKYmhlcVRpaFRrN00zYzlCeWEzK1N2NmllMCtPdks4dEsiLCJtYWMiOiIyODMzODQ3NGVjMTg3ZWQ3ZjQ3YTAzYzIwNGVmYzFhZjY3OWU0ZTYzNTQwNjRhMDc4Y2U5NzdjMmQ1YTc1ZDI3In0=
eyJpdiI6IlFSRjU2XC9cL0ZhWlN0Q3JSRGN4U3Y4dz09IiwidmFsdWUiOiJ4RmRmNkN1eHgxUXNrYmpORllCZ25ZejVCUW1IU2NMbjczVXdzSVRsMDllZWllXC9uSFA3Sk5FQ1dDS1VQT3ZyNnhVZFdiV3VQY0dNaVpQWjc5ZVZrcEdnNE5SOXNXRXhmUzZnQlwvYm9rSTNzcG1UbCtZaWdjQXBsdUVneklVdXFYdEpWbllaaVhKOCtWTjgwbVhxSE5nQXFpOXd1dDFKVHJOclZBZEc5cjN2NWpYYzYwNEtIZkhzUktzMEthVTNES1gwTTZnbXloTmZLV3RcL3RYXC9oUEY2RmJ0bjBPRWhHSVwvdm5oQ3d1NndyVk1nOVVnakxIdVwvS0tHbTRDMUlEK0pkY0pQRTRydVJybThSZjUzVGM3T2xmcDFUMzhJeTQyOHZxUTk4WitOdkNwbG9tMmJuRkNoQXpxY2VwdnFxWjZEaXJndDlleWhmUVRTazlBOFBLcE1sSExEblwvRmlPZWxuMFkrb3hKckV1bTNONXhGV2lPOVJqVlZHbDhDZmUzWjhKM0ozU1hzZnJVdlwvejdENmRIc0dnYytxbWpcLzZtbnBhbnp0SGJlcFlVQ1pTSGpkbTdPbWI2MmJJWE1xcGNLRWRBUThBTkl2RTIraWRvQjFTbmM3WGFqQT09IiwibWFjIjoiNjhmOTVjNjgzMjBlMWMxMjM5ODk2NjdiOWRiNjE3MDQzNzdhNGJkNzRiYmZhMTg3NTRhNTcwNzUxNmY5NjRjYyJ9

Ads
';
Advertisement