Huyết vân biến mất, Tinh Thần Quy thống khổ gầm nhẹ, bọn người Dương Khai áp lực giảm nhiều.
"Không sao chứ Lâm huynh?" Ngụy Bất Khuyết tranh thủ hỏi một câu.
Lâm Phong chậm rãi lắc đầu, trên mặt còn lưu một vẻ nghĩ mà sợ, chưa bao giờ có một lần nào, hắn phát giác được tử vong các mìnhh gần như vậy, chính là lúc trước ở trong Thái Khư cảnh bị Côn Sa bắt sống cũng chưa từng có loại cảm giác kinh dị này.
Bây giờ xem ra, muốn dựa vào thần thông trong thân phận minh bài của những đệ tử động thiên phúc địa này để chém giết Tinh Thần
Quy là không thực tế, vừa rồi đạo kiếm khí kia không thể bảo là không cường đại, lại cũng chỉ chém ra một vết thương. Như vậy, coi như tất cả mọi người kích phát thần thông cũng không lấy được mạng Tinh Thần Quy.
Cũng may mà đạo hộ thân thần thông của hắn phá vỡ mai rùa cứng rắn kia, để thủ đoạn Hắc Nha Thần Quân có hiệu quả, cũng làm cho bọn người Dương Khai có thể thở dốc.
Huyết Yêu Thần Cung càng ngày càng ngưng thật.
Lại qua thời gian một nén nhang, nương theo một tiếng vù vù, thiên địa run rẩy, đại môn Huyết Yêu Thần Cung chầm chậm mở ra.
Ánh mắt Hắc Nha Thần Quân lửa nóng, đám võ giả phân ra các nơi phân trận nhãn kia cũng đều thần sắc kích động.
"Đại công cáo thành!" Hắc Nha Thần Quân cười lớn một tiếng: "Bổn quân đi trước một bước."
Nói rồi, cũng không để ý tới người khác, phóng tới Huyết Yêu Thần Cung.
Những người khác thấy thế đâu còn chần chờ, nhao nhao thi triển thân pháp lao tới Huyết Yêu Thần Cung, tranh nhau chen lấn!
Dương Khai lại muốn mắng người!
Chỉ vì Hắc Nha Thần Quân đi như vậy, Tinh Thần Quy thiếu hắn kiềm chế, lập tức tựa như xuất lồng mãnh hổ, khí tức tăng vọt, bọn người Dương Khai áp lực đột ngột tăng.
Mấy thân ảnh vây tu ̣ gần Tinh Thần Quy bị nó xông lên, nhao nhao lui nhanh ra.
Chiến trường như bàn cờ, một bước sai, từng bước sai, Hắc Nha Thần Quân đột nhiên rời đi, để bọn người Dương Khai tình cảnh khó khăn, tràn ngập nguy hiểm, Tinh Thần Quy đè thân xuống, hơn mười thân ảnh đẫm máu ngã xuống đất.
Từng đạo hào quang màu vàng đất bắn ra, lại để cho những người còn lại luống cuống tay chân.
Hắc Nha Thần Quân chắc chắn không để ý tới chết sống của Dương Khai đám người, đứng trên lập trường của hắn, ước gì Dương Khai bọn người bị Tinh Thần Quy đánh giết càng tốt, nên mới đi không chút do dự.
Dương Khai mặc dù hết sức ngăn cản, nhưng cũng khó tranh phong mang.
"Đi mau!" Đâm thương, Dương Khai chợt quát một tiếng.
Nhưng mà hắn vừa dứt lời, Tinh Thần Quy giơ cái đuôi Lưu Tinh Chùy lên cao cao, trên đó hội tụ hào quang màu vàng đất chói mắt,
ầm ầm rơi xuống chỗ nhiều người nhất, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Trên vị trí đó, Khúc Hoa Thường hoa dung thất sắc, mặc dù biết rõ không đi hẳn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng khí thế khủng bố của Tinh Thần Quy khóa chặt lại nàng, khiến nàng do sinh ra một suy nghĩ tránh cũng không thể tránh.
Quang minh bị che đậy, thiên địa lờ mờ.
Dương Khai nổ đom đóm mắt, thôi động Không Gian Pháp Tắc, thoắt một cái, vọt đến trước mặt Khúc Hoa Thường.
Kình phong đè xuống đầu, một kích này chưa tới, Dương Khai đã có cảm giác hít thở không thông, ngăn không được, một kích dạng này, bằng vào thực lực hôm nay, căn bản ngăn không được.
Cho dù là thi triển thần thông Kim Ô Chú Nhật, chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít, nếu mình không ngăn nổi nói, Khúc Hoa Thường phía sau nhất định phải chết!
Sinh tử trong chớp mắt, một đạo linh quang hiện lên trong đầu, trong đạo ấn, hào quang Mộc hành tỏa sáng.
Khí tức xanh biếc chảy ra, phía sau Dương Khai, một cây đại thụ đột ngột xuất hiện, chống lên tán cây to lớn, theo gió chập chờn, dường như trời sập cũng có thể đứng vững.
Oanh một tiếng. . .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất