Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

 Chỉ một thoáng, quanh người hắn, năng lượng phun trào bốn phía, từng đợt vang động không ngừng truyền ra.    

 

Thôi động Mộc hành lực lượng, Dương Khai chợt nhớ tới trước đó mình phúc linh tâm chí lĩnh ngộ thần thông Mộc hệ kia, lúc ấy tình  

 

huống khẩn cấp, cũng không có thời gian cẩn thận lĩnh hội gì, bây giờ nghĩ đến, thần thông Mộc hệ kia tựa như không chỉ có năng lực phòng ngự, còn có càng nhiều năng lực mình còn chưa phát hiện.    

 

Có điều bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc thần thông Mộc hệ kia, chỉ có thể chờ đến khi rời Huyết Yêu Động Thiên, lại tìm thời gian hảo hảo nghiên cứu.    

 

Ngũ Hành lực lượng tuần hoàn không thôi, tương khắc không ngừng.    

 

Dương Khai phân ra một sợi tâm thần chú ý bốn phía biến hóa, nhưng đợi đã lâu cũng không thấy bất luận động tĩnh gì. Lòng hắn trầm xuống, hắn cũng không hoài nghi thần hồn kia sẽ nói láo với hắn, thường nói người sắp chết lời nói thường thiện, thần hồn kia bị Huyết Yêu Thần Quân hành hạ nhiều năm như vậy, mình giải thoát cho hắn, lời cuối cùng không thể nào là hoang ngôn.    

 

Xuất hiện loại tình huống này, hoặc là năng lực của mình không đủ, hoặc là đối phương ký ức hỗn loạn, có chỗ nhớ lầm, dù sao bị tra tấn nhiều năm như vậy, hắn ngay cả mình là ai đều không nhớ rõ, nhớ lầm tự nhiên cũng có khả năng.    

 

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai lần nữa nghịch chuyển lực lượng Ngũ Hành, tương khắc lập tức hóa thành Ngũ Hành tương sinh!    

 

Vừa mới làm xong những thứ này, Dương Khai chợt thấy trước mặt  

 

mình xuất hiện một cầu thang nhàn nhạt!    

 

Dương Khai chấn động, nhưng mà chẳng kịp chờ hắn nhìn kỹ lại, cầu thang kia lại biến mất.    

 

Hắn có thể khẳng định mới vừa rồi mình không xuất hiện gì ảo giác, kia thật là cầu thang, mặc dù chỉ có một đạo. . .    

 

Dừng lại động tác trong tay, suy nghĩ một hồi, Dương Khai lặp lại động tác trước đó, quả nhiên, cầu thang kia lại xuất hiện trước mắt mình, mình giật mình phân tâm, nó lại lần nữa biến mất.    

 

Dương Khai ánh mắt chớp động, dường như minh bạch gì.    

 

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Dương Khai vươn người đứng dậy, thôi động đạo ấn cùng lực lượng Nguyên Từ Thần Quang, Ngũ Hành tương khắc chuyển tương sinh, một lần luân hồi, cầu thang trước mắt tái hiện.    

 

Lần này Dương Khai không do dự, một cước đạp lên, đồng thời lặp lại động tác trước đó.    

 

Bậc thang thứ hai xuất hiện. . .    

 

Dương Khai không chút do dự, nhấc chân lên, lực lượng Ngũ Hành quanh thân phun trào, tương khắc tương sinh, bậc thang thứ ba hiện ra.    

 

Thời điểm ban sơ, động tác Dương Khai mặc dù nhanh, nhưng cũng  

 

cẩn thận từng li từng tí, mà sau khi nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng mình thì không cần chần chờ gì nữa, mỗi lần một chân hạ xuống, dưới chân kiểu gì cũng sẽ đúng lúc xuất hiện một bậc thang.    

 

Dương Khai càng đi càng cao, càng đi càng xa, bô ̣ pháp vững vàng, như muốn đi đến đám mây kia, xông phá chân trời.    

 

Cũng không biết đi được bao lâu, Dương Khai đoán chừng tối thiểu nhất mình đã bò lên có hơn ngàn bậc thang, một đoạn thời khắc, Dương Khai lại nhấc chân, chợt phát hiện phía trước đã không có cầu thang.    

 

Hắn giật mình, vốn cho là vừa rồi mình xảy ra điều gì sai lầm dẫn đến thất bại trong gang tấc, nhưng hắn nhìn lại phía trước, mới phát hiện không biết làm sao mình lại xuất hiện trong một tòa đại điện.    

 

Quay đầu nhìn lại, đâu còn có cầu thang gì, ngay cả thế giới trắng xoá kia cũng biến mất.    

 

Ra rùi! Dương Khai chấn động trong lòng, vui mừng quá đỗi. Thần hồn kia cũng không nhớ lầm cách phá trận, chỉ là nhớ cũng không hoàn toàn, may mắn Dương Khai mình tâm tư linh hoạt, nếu không thật đúng là không thoát khỏi được đại trận quỷ dị kia.    

 

Tiếng thở hồng hộc truyền đến, Dương Khai quay đầu nhìn, lập tức sợ hãi, lập tức rời xa ra sau, lấy ra Thần Thông Châu bà chủ giao cho  

 

hắn, cắn răng quát lớn: "Hắc Nha!"    

 

Hắn lại ở trong này gặp được Hắc Nha Thần Quân!    

 

Đến lúc này, hắn đâu còn không biết tất cả mọi người bị tên này đùa bỡn.    

 

Lúc trước hắn muốn nhờ đám người, phá giải cấm chế, kiềm chế thất phẩm Yêu thú, vẽ lên không ít bánh nướng cho người khác, thậm chí không tiếc lấy đạo ấn phát hạ huyết thệ, nói cho đám người tiến vào Huyết Yêu Thần Cung, chỉ cần người khác không khiêu khích hắn, hắn tuyệt đối sẽ không xuất thủ!    

 

Hắn biểu hiện ra thái độ vô cùng chân thành, nên mọi người mới yên lòng hợp tác, dù sao trong Huyết Yêu Thần Cung khẳng định là có không ít bảo vật, mọi người đã không dễ dàng tới đây, lại có ai không muốn vào đến xem thử?    

 

Ngay cả Dương Khai cũng động tâm phi thường.    

 

Nhưng giờ Dương Khai há không biết tất cả mọi người bị Hắc Nha đùa bỡn, thế giới trắng xoá kia hiển nhiên là hắn có hiểu biết, cũng biết chỉ cần có người xông vào Huyết Yêu Thần Cung, tất nhiên sẽ lọt vào trong đại trận kia, mà cách rời đi chỉ có một mình hắn biết, đến lúc đó những người khác bị vây ở trong đó, hắn một thân một mình làm việc, Huyết Yêu Thần Cung há không phải trở thành của  

 

hắn.    

 

Nếu trước đó Dương Khai không có thần hồn kia chỉ điểm, cũng không có khả năng nhanh như vậy thoát khốn.    

 

Hắc Nha Thần Quân cũng khiếp sợ như Dương Khai, hai mắt trừng lớn, thở hổn hển, một bộ nhìn thấy quỷ, thất thanh nói: "Tiểu tử ngươi sao lại ở chỗ này?"

eyJpdiI6ImlZZ1g1azJENU42RTc0dnh6ZXpHY0E9PSIsInZhbHVlIjoiVVJtM2kwcXBsSUpDVjdnQmdGVDRiZ3lBMkFFa2JZdDNOS21tdWpVWkU3MHNYQzd6bUZBK28yMzhFNU9wNEhHOSIsIm1hYyI6Ijc1ZDY0NGY1ZGU4OWJlNThiZjM3ODA0OGNjYzFlMDU4NjdhMTVkNWExODRhMWM5N2ViOWFiMGNiMTAzNWYzNjkifQ==
eyJpdiI6IllYZEJLK0lBaWxNV1ZDQXk1SUliSnc9PSIsInZhbHVlIjoiOXV5b3RJZjRVVVBuUFpVYVA0dERpQUE5dkM2bng4OTV2QmwyM1FPZVF5XC9CVmdqb3k2Z0VLNnp0YjNrYUpwcWhJNzUxVklUTzRLZCs4REM4Y29vVElJSTlNWWdGQlpiTXJQaldkbk5NcWI0cVwvbWxQRVwvQmJPYlFXbFpxb2o0YzhxSVRpbnB6UjR4c2xyOFU3TllnVEpcL0NCaVhYVjA5QmlQVnNPYWZtRXpXUVZtQUQ3Uk83aXo5R2ZcLzJvQ3hpWk12Z3lJVjJlVG43SmdaNVwvZksrZnBBQ0NKV2tjcUE2UFkzckxuU2RUREpuRT0iLCJtYWMiOiI0ODM4ODg1MjVjODdhYTYwYzdhZDNlZjRjODRkMTgwMDliOGI5ODg1MTQ3YmUwNjZiMGY0YjQ0ZGQ0MTQwNmE2In0=


Tinh tế dò xét, mới phát hiện Hắc Nha Thần Quân nguyên khí đại thương, toàn thân loang lổ vết máu, tựa như trước đó tiếp nhận áp lực cực lớn.   

Ads
';
Advertisement