"Chúc Cửu Âm!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tất nhiên là anh có từng nghe về loài vật này, nhưng nó là sinh vật trong truyền thuyết!
Chúc Cửu Âm còn có tên gọi khác là Chúc Long, tương truyền nó sống sâu trong địa ngục Cửu U, chuyên ăn các sinh vật âm tà!
Chẳng lẽ tàn hồn của Hạ Nhược Tuyết đã bị Chúc Cửu Âm ăn thật rồi sao?
Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt: "Cô lấy được vảy của Chúc Cửu Âm ở đâu?"
Nữ tử áo đen giật mình, yếu ớt trả lời: "Công tử... tôi... tôi nhặt được ở Tu La Trường, bởi vì Chúc Cửu Âm thường xuyên lột da, nên trên người nó cũng sẽ bong ra vài miếng vảy nhỏ!"
"Vật này là thứ cực kỳ hữu dụng đối với tộc Âm Qủy bọn tôi, nhưng tôi thật sự chưa từng gặp bạn của anh!"
Nét mặt Diệp Bắc Minh dao động bất định.
Bất luận tàn hồn của Hạ Nhược Tuyết có trở thành đồ ăn của Chúc Cửu Âm hay chưa!
Diệp Bắc Minh nhất định phải làm rõ!
"Vị cô nương này, tôi tên Diệp Bắc Minh, xin hỏi cô tên gì?"
"Tôi tên Cửu U."
Cửu U?
Diệp Bắc Minh ngẩn người, sao lại đặt tên như vậy?
"Diệp công tử sao vậy? Tên tôi có vấn đề gì à?"
Khuôn mặt Cửu U thoáng qua nét căng thẳng!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, Cửu U cô nương."
"Cô có thể dẫn tôi đến chỗ cô nhặt được vảy của Chúc Cửu Âm không? Nhược Tuyết rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải làm rõ xem tung tích tàn hồn của cô ấy đang ở đâu!"
Ánh mắt Cửu U lóe lên tia ngưỡng mộ!
Vị Hạ cô nương kia thật hạnh phúc, có Diệp công tử đây luôn nhớ cô ấy!
Cho dù phải đuổi từ Dương Gian đến Âm Giới, cũng phải tìm được tàn hồn của cô ấy!
"Được, Diệp công tử đã cứu tôi một mạng!"
"Vậy thì mạng của Cửu U chính là của Diệp công tử, dù Tu La Trường có nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng có thể quay lại đó lần nữa!"
Cửu U nghiêm túc gật đầu.
"Việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta đi luôn!"
Diệp Bắc Minh kéo tay Cửu U.
"Sss..."
Nhưng Cửu U lại đứng không vững, cả người run rẩy, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt!
Căn bản đứng không vững!
"Cô bị thương à? Sao cô không nói!"
Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện, một chân của Cửu U bị một mũi tên đen bắn vào, chắc do đám người vừa nãy làm!
Cửu U cười nhợt nhạt, bắp chân cô ta chảy ra ít máu màu tím: "Không... không sao, tôi có thể đi..."
"Diệp công tử, anh đợi tôi xử lý miệng vết thương chút đã!
Nói xong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất