Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (FULL)

 

"Có!"  

 

Chỉ một chữ ngắn gọn, mà khiến Diệp Bắc Minh tim đập thình thạch, anh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đông Cực Đại Đế!  

 

Hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng: "Tiền bối, trên Đại Đế cấp chín là?"  

 

Đông Cực Đại Đế lắc đầu: "Ta cũng không biết!"  

 

"Cái gì? Ngài cũng không biết á?"  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, anh nghi hoặc hỏi: "Không phải ngài vừa bảo có sao?"  

 

"Đúng!"  

 

Đông Cực Đại Đế lại gật đầu: "Chỉ có điều, dù là ta thì cũng chưa chạm đến ngưỡng cửa đấy!"  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Ngài không phải đã trên Đại Đế cấp chín rồi à?"  

 

Đông Cực Đại Đế bật cười, ông ấy có chút tự giễu mà lắc đầu: "Diệp Bắc Minh, cậu đáng giá ta cao quá rồi đấy!"  

 

"Cho dù là bổn đế, thì cũng không thể đột phá cảnh giới đó!"  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tiền bối, nếu ngài còn chưa đột phá cảnh giới đó, sao ngài biết phía trên vẫn còn cảnh giới cao hơn?"  

 

Đông Cực Đại Đế: "Dựa vào cảm giác!"  

 

"Cảm giác?"  

 

"Đúng vậy!"  

 

Đông Cực Đại Đế nhìn xa xăm, sau đó vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, đợi một ngày nào đó cậu chạm đến cảnh giới đó, tự khắc cậu sẽ hiểu!"  

 

"Con đường võ đạo, luôn sẽ có tiền nhân mở đường tìm kiếm!"  

 

"Nếu cậu đi hết con đường mà người đi trước tìm ra thì sao? Đợi đến khi cậu đứng ở cuối con đường ấy, tự nhiên cậu sẽ nhận ra, phía trước không còn đường nữa rồi!"  

 

"Nhưng, con đường vẫn ở đó!"  

 

"Con đường, là thứ do con người đi mà thành!"  

 

Nói xong câu cuối cùng.  

 

Đông Cực Đại Đế cất bước, đi về phía phủ thành chủ!  

 

Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tiểu tháp, ông nghĩ sao?"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi lên tiếng: "Bổn tháp nghĩ, có lẽ, cảnh giới Đại Đế cấp chín là cảnh giới võ đạo cao nhất của thời đại này, thời đại Đế Lạc!"  

 

"Nghe Đông Cực Đại Đế nói, chắc hẳn phía trên cảnh giới Đại Đế cấp chín, vẫn còn cấp độ cao hơn!"  

 

"Chỉ có điều, trước mắt chưa có ai đột phá cảnh giới này!"  

 

"Cho nên, Đông Cực Đại Đế mới nói như vậy!"  

 

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: "Suy nghĩ của ông và tôi giống nhau!"  

 

"Thôi được rồi, không nghĩ chuyện xa xôi nữa, đợi tôi lên đến cảnh giới Đại Đế cấp chín, chưa biết chừng lại có hi vọng đấy!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Cũng đúng!"  

 

Cùng lúc đó, ở tầng hai nghĩa địa Hỗn Độn, Cửu U, người vẫn im lặng bấy lâu bỗng lên tiếng: "Diệp Bắc Minh, anh thật sự rất tự tin!"  

 

"Anh thật sự muốn trở thành Đại Đế cấp chín à?"  

 

"Sao, không được à?" Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.  

 

"Được, tất nhiên là được, cố lên!"  

 

Cửu U cười ha ha nói một câu rồi không nói thêm gì nữa!  

 

Lúc này, Vương Như Yên đi tới: "Tiểu sư đệ, chị phải đi rồi!"  

 

Cô ấy chỉ tay qua chỗ cách đó không xa, Thủy Linh Lung đang đứng đó, mỉm cười vẫy tay với Diệp Bắc Minh!  

 

Diệp Bắc Minh quan tâm hỏi: "Thập sư tỷ, thương thế của chị sao rồi?"  

 

"Yên tâm, chị không sao! Em quên chị cũng là thể chất Hỗn Độn à?" Vương Như Yên nở nụ cười tự tin, vừa định quay người rời đi với Thủy Linh Lung.  

 

Đột nhiên.  

 

Trên tay Thủy Linh Lung hiện ra một khối truyền âm thạch!  

eyJpdiI6ImZ4U2tUejZQc09qSU5ZYmlWcTNETlE9PSIsInZhbHVlIjoiWFZSc0twTW9mWHFlZ01WVWhxdmNURm9NU1NMeWY3VVwvM24rMXBNcXFkRVptbUQ2Mmd6TG5teWlVZk1vb3psMXQiLCJtYWMiOiI5OWNlYjVlYzk4ZjZjMWU3YTg3ZmE5N2JhMTM1ZGZiZjVkN2UyMDQ0N2Y1OTYyMWZhNzIzYjI4NDYzNjYyOWFkIn0=
eyJpdiI6IlM4ODduRVwvMnZNVVJGRFV3b3BiaGRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhiM213TmhmTnlxRXR1aldQeUppdjA5Vlp4OUl6RHdIVW14eG1JKzZtU2JNRWRLUUhtMk1Yb1MzeTZwclVxWEJ2S2hYQ0hCVmllTGdNV01QOG9yUVVSTnJjYnRBWklVQ0lEWVEwSjNkbmREVWIwNW8xb3VMeVdYcFEraGhTb1pZUXJnUm5Za2ZSclErcCtVdENJc1NkNXpOR3lsZzNBSndOQW96NnVIenRNNFFrdlo4R0NQZXBHa2xqVkNVaUxURU1sZVwvMVwvcStLQ0NxZDZrRGg5ZysrR2ZiV3ZLKzlONTlBdGtqVFhmN0p4ZldRa2pwWk5JR21oWGJ6TXoxbHZ1dSIsIm1hYyI6IjFjMDcwZGFlY2ZjMTc3Y2ZiNzBjNDAwMzlmZjlhNDg4NDExMDQ4MjdlOTkxMjhkNGI5OWU2ZDczY2RiOTU1MTUifQ==

Sau khi nhận được tin! 

Ads
';
Advertisement