Không thể không nói cảnh tượng này quá hoành tráng, quá chấn động!
Trước hàng chục ánh đèn ô tô, Mãnh Hổ vai vác dao phay, sau lưng là hàng trăm người đi theo.
Mấy trăm tên đàn em như hổ như sói, trên mặt kẻ nào cũng nở nụ cười dữ dằn, tay vác mã tấu.
Chỉ chờ Mãnh Hổ ra lệnh, bọn chúng sẽ lao tới như thủy triều vậy.
Nét mặt Bưu Tử dần cứng lại.
Anh ta nhìn Mãnh Hổ chằm chằm, thấp giọng nói: "Mãnh Hổ, tạo khuyên mày không nên xen vào việc của người khác. Ai sợ mày chứ Bưu Tử tao còn lâu mới sợ"
Mãnh Hổ cười gắn: "Thế cơ à? Mày không sợ tao, thế anh Hùng thì sao, mày có sợ anh Hùng không?"
"Cái gì?" Bưu Tử sửng sốt.
Nhưng đúng lúc này.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen chậm rãi xuất hiện.
Người đàn ông này tầm hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, để đầu đinh, trông diện mạo khá bình thường.
Nhưng khi Bưu Tử nhìn rõ dáng vẻ của ông ta thì biến sắc.
"Ngô... Ngô Chấn Hùng!"
Trên mặt anh ta đầy vẻ kinh hãi, không ngờ ngay cả Ngô Chấn Hùng cũng sẽ tới.
Nhưng anh Quảng bên cạnh anh ta lại không biết Ngô Chấn Hùng.
"Bưu Tử, mày sợ cái chó gì, đập chết m* nó đi!"
"Tao đập chết m* mày thì có!"
Mặt Bưu Tử biến sắc, anh ta xoay cây gậy bóng chày trong tay bất ngờ đập vào đầu anh Quảng.
Cốp một tiếng.
Anh Quảng tội nghiệp bị đánh vỡ đầu, mặt đầy máu đỏ ngã ra đất.
Mặt anh Quảng đầy đau đớn và nghi vấn, dù có nghĩ nát óc anh ta cũng không hiểu tại sao Bưu Tử lại đánh mình.
"Bưu Tử, cậu to gan thật đấy, đến cả tôi mà cậu cũng dám không coi ra gì.
Ngô Chấn Hùng ngậm một điếu xì gà trong miệng, làn khói xanh bay bay dưới ánh đèn khiến ông ta trông càng thêm mơ hồ.
Vóc người ông ta trung bình, không cao, nhìn không có gì nổi bật nhưng khí chất của ông ta khiến người ta phải nghẹt thở.
Đối mặt với ông ta giống như đối mặt với một con hổ đang say ngủ vậy.
Ông ta là ai?
Ông ta là Ngô Chấn Hùng!
Một trong Tam Hùng của Trung Hải.
Nhân vật đứng đầu trong thế lực màu xám.
Bưu Tử có thể không coi Mãnh Hổ ra gì.
Nhưng anh ta tuyệt đối không dám không coi thường Ngô Chấn Hùng.
"Anh... Anh Hùng, anh đang nói gì thế? Cho dù cho em một trăm lá gan, em cũng không dám không coi coi anh ra gì, anh nói thế có phải là oan cho anh em mình quá không?"
Bưu Tử cười nịnh nọt.
"Anh em? Cậu còn chưa có tư cách làm anh em của tôi"
"Tôi rửa tay gác kiếm có mấy năm thôi, nhưng xem ra trong mắt các cậu, kiếm của tôi đã rỉ sét rồi"
Lúc nói tới đây, ánh mắt Ngô Chấn Hùng bỗng trở nên sắc bén, dường như còn có vẻ rét lạnh.
Nghe thế, Bưu Tử tái mặt, mồ hôi vã ra như tắm. "Em nào dám!" Anh ta vội vàng lắc đầu.
Đùa à? Đối thủ là một trong Tam Hùng đấy!
Người ta chỉ khẽ vẩy tay một cái là bóp chết anh ta.
"Thế mà cậu còn dám đứng nói chuyện với tôi?"
Ngô Chấn Hùng gầm lên.
Bup!
Gần như không chút do dự, Bưu Tử quỳ xuống trước mặt ông ta.
"Tất cả quỳ xuống cho tao!"
Anh ta quỳ xuống và hét lên.
Hàng chục anh em mà anh ta dẫn theo rối rít buông vũ khí, quỳ xuống trước mặt Ngô Chấn Hùng.
Cảnh tượng này khiến anh Quảng nhìn mà chết lặng.
Nhiêu Lệ Lệ lại càng chết lặng.
Ngay cả Quách Phàm cũng phải kinh sợ.
Anh Duy đỉnh vãi!
Đến cả Ngô Chấn Hùng cũng tới trợ uy cho anh ấy!
Ngô Chấn Hùng nhìn đám người Bưu Tử đang quỳ trước mặt mình, sắc mặt không thay đổi mấy.
Ông ta dẫn Mãnh Hổ đi về phía Tần Duy.
Chẳng mấy chốc, ông ta đã bước đến chỗ anh.
"Cậu Tần, xin lỗi đã đến muộn, để cậu hoảng sợ rồi" Ngô Chấn Hùng nói với vẻ cung kính.
Đối với Tần Duy, Ngô Chấn Hùng luôn rất khách sáo và tôn trọng.
Ông ta là người trong giang hồ nên cực kỳ trọng chữ nghĩa.
Tần Duy cười nói: "Ông Ngô tới vừa lúc."
Ngô Chấn Hùng gật đầu rồi quay sang nhìn đám người Bưu Tử và anh Quảng.
“Cậu định làm gì với mấy người này?”
Ngô Chấn Hùng hỏi.
Ánh mắt Tần Duy hơi lạnh, anh dẫn Quách Phàm đi tới trước mặt Bưu Tử kia.
Bưu Tử quỳ trên đất, mặt đầy sợ hãi.
"Người... Người anh em, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Tôi không biết anh là bạn của anh Hùng. Tôi xin lỗi, xin anh tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa."
Anh ta không ngừng xin tha, mặt đầy cầu khẩn.
Ánh mắt Tần Duy lạnh lẽo, trước nay anh chưa từng nghe loại cầu xin thế này.
Anh khinh thường nhất là loại người sợ mạnh hiếp yếu này.
Tần Duy quất một gậy, trực tiếp đánh gãy một tay của anh ta.
"Tôi tha cho cậu lần này, nếu còn có lần sau tôi sẽ lấy mạng của cậu."
Tần Duy lạnh lùng nói.
"Cảm ơn anh đã tha cho tôi!"
Bưu Tử như được phóng thích, nhanh chóng dẫn người của mình rời đi.
Tại hiện trường, Nhiêu Lệ Lệ và bạn trai vẫn đứng tại chỗ.
"Phàm Tử, hai kẻ này giao cho cậu"
Tần Duy nói với Quách Phàm.
Quách Phàm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, chậm rãi đi về phía anh Quảng.
Anh Quảng kia sợ đến tái mặt.
"Người... Người anh em, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn chưa được à?"
"Tôi không cần con đàn bà rẻ tiền này nữa, tôi trả lại cho cậu đấy."
"Mà cậu cũng có thể đến công ty tôi làm việc bất cứ lúc nào. Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi thăng chức cho cậu cũng được nữa" Anh Quảng bắt đầu sợ, không ngừng xin tha
"Loại đàn bà giẻ rách này ấy à, mày cứ giữ lấy mà dùng đi."
Quách Phàm xách gậy nên cho anh Quảng một trận.
"Dám cướp đàn bà của tao"
"Đuổi việc tao"
"Sỉ nhục tao."
"Đệch mợ!"
"Không phải mày oai lắm à?"
"Mẹ kiếp mày ngon lắm!"
Vẻ mặt Quách Phàm hung hãn, vừa đánh vừa chửi.
Anh Quảng kêu gào luôn miệng, chẳng mấy chốc đã bị Quách Phàm đánh đến bất tỉnh.
Lúc này, ánh mắt đáng sợ của Quách Phàm lại nhìn về phía Nhiêu Lệ Lệ.
Nhiêu Lệ Lệ thấy thế thì sợ run lên.
Mặt mày cô ta tái nhợt, cực kỳ hối hận.
"Quách... Quách Phàm... Dù gì chúng ta cũng từng là người yêu.."
Bop!
Quách Phàm tát vào mặt cô ta.
"Anh yêu, em sai rồi, sau này em không dám nữa. Em cũng bị ép thôi, em thật sự bị ép mà!"
Bop!
Quách Phàm lại tát cô ta thêm cái nữa.
"Em sai rồi, em sai thật rồi. Xin anh tha cho em, chúng mình làm hòa đi, sau này em sẽ một lòng một dạ với anh... Bốp bốp bốp!
Lại thêm ba cái tát nữa, khiến người phụ nữ bất tỉnh nhân sự luôn.
Có những chuyện, trải qua một lần là thấy rõ ngay.
Lúc này trong mắt cậu ta, loại đàn bà hám tiền như Nhiêu Lệ Lệ còn kinh tởm hơn cả rác rưởi.
"Anh Duy, chúng ta đi thôi."
Trong lòng Quách Phàm vô cùng vui sướng, sống bấy nhiêu năm trên đời, đây là lần đầu tiên cậu ta sướng như vậy.
Mà tất cả những điều này đều là do anh Duy mang lại cho cậu ta.
"Ừ."
Tần Duy gật đầu.
"Ông Ngô, cảm ơn ông chuyện hôm nay. Sau này có cần gì thì cứ gọi tôi."
Tần Duy cười nói với Ngô Chấn Hùng.
Ngô Chấn Hùng vội xua tay: "Cậu Tần khách sáo quá. Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, đây là điều tôi nên làm mà"
Trò chuyện mấy câu, Ngô Chấn Hùng dẫn người của mình rời đi.
"Tâm trạng đã thoải mái chưa?"
Tần Duy đưa mắt nhìn Quách Phàm.
Quách Phàm gật đầu: "Rồi ạ, nói thật nhé anh Duy, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên em thấy đã thế đấy."
Tần Duy cạn lời, tên này điên thật rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất