Vẻ mặt Tần Duy cũng đầy khó hiểu, anh đang chuẩn bị phản kích lại phát hiện những người này đã dừng tay.
Anh cúi xuống nhặt miếng ngọc bội trên mặt đất lên thổi bụi phía bên trên.
Ngọc bội này là Đường Thiên Hà cho anh, không thể không nói, chất lượng món đồ này rất tốt, rớt như vậy mà cũng chẳng có một vết nứt nào.
“Ngọc bội này cậu lấy được từ đâu!”
Sắc mặt Nguyên Bưu trầm xuống nói với Tần Duy, mắt lại nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay Tần Duy.
Tần Duy nhướng mày: "Có liên quan đến anh sao?”
“Đường môn có quan hệ gì với cậu?”
Biểu cảm của Nguyên Bưu nghiêm trọng hẳn lên.
“Anh nói Đường Thiên Hà sao? Sao anh biết ngọc bội này là người Đường môn cho tôi?”
Tần Duy có chút ngạc nhiên, không ngờ Nguyên Bưu lại nhận ra khối ngọc bội trên tay anh là do Đường Thiên Hà cho anh.
“Cậu nói cái gì!!!”
Sắc mặt Nguyên Bưu thay đổi thấy rõ: "Ngọc bội này là Đường... Môn chủ cho cậu sao?”
“Chứ không thì sao?” Tần Duy nhíu mày, lại nói tiếp: "Ngọc bội này là Đường Thiên Hà tự tay cho tôi, nói bất kỳ người nhà họ Đường nào thấy ngọc thì cũng như thấy ông ấy!" “Anh có quan hệ gì với Đường môn?”
“Chẳng lẽ anh là người của Đường môn ư?”
Sắc mặt Tần Duy trầm xuống, đột nhiên hỏi.
Nguyên Bưu nghe lời này xong, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt.
Xong rồi!
Nước lũ tràn vào miếu Long Vương, đắc tội với người một nhà rồi!
Nguyên Bưu đúng là người của Đường môn.
Nhưng cũng không phải dòng chính, chỉ là thế lực nhỏ phụ thuộc vào Đường môn mà thôi.
Trong hai đại môn phiệt của Trung Hải, Đường môn là thứ nhất, địa vị siêu việt, thuộc loại thế lực khổng lồ dậm chân cũng có thể làm cho cả Trung Hải run rẩy mấy đợt!
Trong mắt Đường môn, Nguyên Bưu còn không bằng một con kiến hôi!
Mà hiện tại, anh ta lại đắc tội nhân vật có thân phận tương đương với gia chủ nhà họ Đường là Đường Thiên Hà!
Trời ơi!
Rốt cuộc Tần Duy này là ai thế!
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyên Bưu vô cùng kinh hãi.
Sợ hãi vô cùng vô tận vọt tới giống như thủy triều khiến anh ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ngay cả sống lưng cũng lạnh run.
Nhìn thấy bộ dáng quỷ quái này của Nguyên Bưu, Tần Duy có chút nghi hoặc.
Tên này bị ma ám sao?
Bịch!
Đúng lúc này, anh Nguyên Bưu không ai bì nổi, bễ nghễ thiên hạ vừa rồi đã quỳ gối trước mặt Tần Duy ngay sau đó.
“Anh!”
“Tôi sai rồi!”
Nói xong câu đó, anh ta lại nặng nề dập đầu ba cái trên mặt đất.
Tần Duy lại sửng sốt.
Chẳng lẽ người này bị ngu à?
Đám tay sai của anh ta cũng đều ngớ người ra.
Sao đang yên đang lành mà anh Bưu lại quỳ xuống?
"Đám khốn khiếp chúng mày còn đứng đó làm gì, còn không mau quỳ xuống, dập đầu nhận sai cho tao!"
Nguyên Bưu lớn tiếng rít gào.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Đám tay sai của anh ta cũng lần lượt quỳ trên mặt đất.
"Còn chưa tới Tết đã vội chúc Tết tôi rồi à?"
Tần Duy nói với giọng điệu mỉa mai.
Tần Duy không ngu, Nguyên Bưu này lại đột nhiên thành ra như vậy.
Có liên quan khá lớn với miếng ngọc bội kia.
Mà ngọc bội này lại là Đường Thiên Hà cho anh.
Nếu như anh đoán không sai, Nguyên Bưu đang kiêng kỵ Đường Thiên Hà.
“Anh có quan hệ gì với Đường Thiên Hà?”
Tần Duy hỏi.
“Kẻ hèn đây không có tư cách so sánh với Đường môn chủ, tôi chỉ là phận cá tôm nhỏ bé phía dưới Đường môn mà thôi.
Trong lòng Nguyên Bưu càng thêm kiêng kỵ và sợ hãi.
Tần Duy gọi thẳng tên Đường môn chủ.
Có thể tưởng tượng được địa vị của Tần Duy này không thấp hơn Đường môn chủ!
Đây chính là đại nhân vật lợi hại đó!
Dù sao, miếng ngọc bội kia chỉ có một, bây giờ lại ở trong tay Tần Duy.
Nhân vật như thế cũng không phải người mà một Nguyên Bưu nho nhỏ như anh ta có thể trêu chọc!
Nghĩ tới đây, Nguyên Bưu hối hận tới xanh ruột, Lý Long chết tiệt kia!
Anh ta kêu mình giết ai không giết, lại để mình giết loại đại nhân vật này.
Đây không phải muốn để anh ta chịu chết sao?
Tần Duy khẽ gật đầu.
Anh không có hứng thú với thân phận của thằng nhãi này.
"Ai đã phái anh tới giết tôi?"
Tần Duy hỏi.
“Người nọ tên là Lý Long!”
"Anh ta cho tôi sáu mươi tỷ để mua tính mạng của cậu!"
"Nhưng tôi không biết cậu quen Đường môn chủ, nếu như tôi biết sớm, cho dù cho tôi trăm lá gan thì tôi cũng không dám ra tay với cậu đâu!"
Nghe anh ta nói xong, trong mắt Tần Duy lóe lên sát ý.
Quả nhiên là tên khốn kiếp Lý Long kia!
Đây đúng là lòng gian không chết mà!
"Làm sao anh ta tìm được anh?"
Tần Duy hỏi.
“Là cậu chủ nhà họ Tiết, Tiết Hải Sâm.
Nghe cái tên này xong.
Lạnh lẽo trong mắt Tần Duy càng đậm hơn!
Không ngờ Tiết Hải Sâm cũng tham dự vào.
“Đúng rồi, anh Tần, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Lý Long, anh ta sắp tới rồi.
Nhắc tới Lý Long, trong mắt Nguyên Bưu lập tức hiện lên căm hận vô cùng.
Nếu không phải do tên khốn kiếp này, anh ta có đắc tội với anh Tần không chứ?
Nếu chuyện này để người của Đường môn biết được.
Coi như Nguyên Bưu có một trăm cái mạng, cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót.
Tần Duy đưa tay xoa cằm, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh trêu tức.
Lúc này Lý Long một mình lái chiếc Mercedes chạy tới công viên.
Trước khi đến, anh ta nhận được điện thoại của Nguyên Bưu.
Nói bọn họ chuẩn bị xuống tay, bảo hiện tại anh ta hãy nhanh chóng đi qua.
Nghe được tin này, toàn thân Lý Long vui mừng muốn nở hoa!
Kích động đến mức ngay cả tốc độ xe cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Anh ta đã đợi lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận!
Trên đường đi, Lý Long không ngừng tưởng tượng.
Làm thế nào để tra tấn tên khốn này?
Để cho anh quỳ xuống đất cầu xin tha thứ trước, hay là đánh gãy tứ chi của anh trước đây?
Rốt cuộc dùng dao đâm chết anh.
Hay là dùng đao chém chết anh....
Ôm trong lòng loại tâm trạng hưng phấn này, anh ta chạy tới công viên như tên bắn.
Lái thẳng vào trong.
Quả nhiên ở sâu trong công viên thấy một đám người của Nguyên Bưu.
Xuống xe, vẻ mặt Lý Long kích động và hưng phấn đi tới.
“Anh Nguyên Bưu, thành công chưa? Tên phế vật Tần Duy đâu? Bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Vẻ mặt Lý Long tươi cười.
Nhìn thấy Lý Long, trong mắt Nguyên Bưu lập tức bắn ra sát khí.
Nhưng anh ta kiềm sát ý lại.
Sau đó chỉ vào một hướng nói: "Đã bị bắt rồi, ở đó, phần cuối nên để cho tôi.
Nguyên Bưu chỉ về một phương hướng.
Lý Long nhìn qua, chỉ thấy Tần Duy bị dây thừng cột vào một thân cây.
Thấy cảnh này, Lý Long hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Anh ta vội vàng lấy một tờ chi phiếu ra, giao cho Nguyên Bưu.
“Đây là ba mươi tỷ, anh cầm đi”
Nói lời này xong, Lý Long nhe răng cười đi về phía Tần Duy.
Anh ta đứng ở trước mặt Tần Duy, châm biếm nói: "Tần Duy à Tần Duy, không ngờ rằng phế vật cậu cũng có một ngày sẽ rơi vào trong tay tôi đúng không?”
“Có phải cảm thấy rất vui vẻ không, à không, rất kinh hãi, rất bất ngờ nhỉ!”
“Lý Long, quả nhiên là anh!" Tần Duy lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, những người này là tôi đặc biệt thuê tới để đối phó với cậu đấy!”
"Lúc trước tôi thật sự không ngờ, tên phế vật cậu lại mang đến cho tôi nhiều phiền toái như vậy!"
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cậu đã rơi vào trong tay tôi, cũng giống như cá nằm trên thớt tôi rồi.
"Là rút gân của cậu, hay là lột xương của cậu, hoặc là băm nhỏ cậu cho chó ăn đây?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất