Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Nghe Dương Nhã Tinh nói, vẻ mặt Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Long không nói cũng biết đang vô cùng đặc sắc. 

Đặc biệt là Lý Long, tâm trạng trong nháy mắt đã tan vỡ. 

Mình bỏ ra 27 tỷ, mua trúng phải một sợi dây chuyền cũ của người ta! 

Lâm Nguyệt Nguyệt quả thực muốn tức điên rồi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc này cô ta đang hối hận đến xanh cả ruột. 

Sợi dây chuyền này không đáng giá 27 tỷ cũng thôi đi, hơn nữa còn là sợi dây chuyền cũ mà Dương Nhã Tinh đã đeo qua, vì thế làm sao cô có thể đeo tiếp được! 

Tiền này, lãng phí rồi! 

Lâm Nguyệt Nguyệt nghĩ tới đây, tức giận đến nỗi sắp phát bệnh tim! 

Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục. 

Rất nhanh, cuối cùng Tình Yêu Vĩnh Cửu kia của Lâm Nguyệt Nguyệt bị lấy ra đấu giá. 

Giá khởi điểm là 3 tỷ. 

"Ông xã, ông xã, em muốn cái này! Em muốn cái này!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt nhìn sợi dây chuyền này, biểu cảm không chút uể oải, ánh mắt sáng ngời, nói với Lý Long. 

Lý Long không nhịn được nhướng mày, dự toán của anh ta là mười triệu, vừa rồi tốn 27 tỷ, bây giờ còn dư lại 3 tỷ. 

Nhưng 3 tỷ không thể mua được sợi dây chuyền này, trừ khi ngân sách vượt mức. 

"Bà xã, vừa rồi không phải đã mua một cái sao? Hay là quên cái này đi nhé." 

Lý Long nhẹ giọng nói. 

"Không được, cái kia là đồ cũ của con khốn kia đã đeo, em không muốn đeo đồ vật cô ta đã dùng qua, ông xã, em muốn mua cái này!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt không ngừng làm nũng. 

Lý Long hết cách, đành phải gật đầu: "Ừ, bà xã, chỉ cần em thích, cho dù là ánh trăng trên trời anh cũng hái xuống cho em." 

Rất nhanh, Lý Long liền bắt đầu tăng giá. 

Theo sự tăng giá của anh ta, vẻ mặt Dương Nhã Tinh bên cạnh Lý Long khẽ động. 

"Ngài Tần, mau giúp tôi tăng giá." 

Có kinh nghiệm vừa rồi, Tần Duy lập tức giơ bài đấu giá trong tay lên. 

Thấy Tần Duy lại tăng giá, thần sắc Lý Long lúc này âm trầm hẳn lên. 

"Tên khốn kiếp này rõ ràng muốn đối nghịch với chúng ta!" Lý Long cắn răng nói. 

Vẻ mặt Lâm Nguyệt Nguyệt cũng rất tức giận nói: "Ông xã, em mặc kệ, dù sao anh cũng không thể thua tên bỏ đi kia!" 

"Nếu anh thua, thì ngay cả tên bỏ đi kia anh cũng không bằng!" 

Nghe Lâm Nguyệt Nguyệt nói, Lý Long nhất thời tức giận, tiếp tục hô giá. 

Rất nhanh, giá cả hai bên đã lên tới 15 tỷ. 

Lúc này, sắc mặt Lý Long càng ngày càng khó coi. 

Trong thẻ của anh ta không có bao nhiêu tiền, nếu như lại tăng giá lại bị Tần Duy bày một cái bẫy thì thật xấu hổ. "Ông xã, anh ngây ra làm gì? Mau tăng giá đi!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt sốt ruột nói. 

Trong lòng Lý Long quyết định, không thể tăng giá nữa. 

Thứ nhất là trong thẻ không có tiền. 

Thứ hai là do vết xe đổ vừa rồi, anh ta sợ lại bị Tần Duy lừa. 

"Bà xã, em nghe anh nói, anh cảm thấy tên khốn nạn Tần Duy kia đang cố ý đào hố cho chúng ta nhảy." Lý Long nhẹ giọng nói với Lâm Nguyệt Nguyệt. 

"Em mặc kệ, dù sao em cũng muốn sợi dây chuyền này." Lâm Nguyệt Nguyệt cố chấp nói. 

"Em à, em đừng nóng vội, giá cả của món đồ đó anh biết, giá thị trường không vượt quá ba triệu, để ra ngoài anh sẽ định chế kiểu mới nhất cho em, có được không?" Lý Long cười nói. 

Nghe nói như vậy, Lâm Nguyệt Nguyệt mới không còn cố chấp nữa, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Thật phiền phức, em không muốn tiện nghi tên Tần Duy khốn kiếp kia!" 

Lý Long lại châm biếm: "Bà xã, em thật sự tin rằng tên Tần Duy kia bỏ ra 15 tỷ à, anh thấy rõ ràng là anh ta không muốn mua thật, lần này chúng ta không mắc mưu, em cảm thấy anh ta còn có kết cục tốt đẹp sao?" 

Nghe Lý Long nói như vậy, vẻ mặt Lâm Nguyệt Nguyệt sáng ngời, cũng cảm thấy là đạo lý như vậy. 

Đó là 15 tỷ đấy, tên bỏ đi Tần Duy kia ngay cả 1,5 triệu anh ta cũng không lấy ra nổi ấy chứ, làm sao anh ta có thể lấy ra 15 tỷ được? 

Đùa gì thế? 

Chắc chắn người này muốn thể hiện trước mặt người phụ nữ kia, mới cố ý kêu giá! 

Hừ, hiện tại chúng ta không theo giá, xem bỏ đi Tần Duy kia kết thúc ra sao! 

Lâm Nguyệt Nguyệt lộ ra nụ cười lạnh. 

Không bao lâu, buổi đấu giá kết thúc, đến lúc đổi vật phẩm đấu giá. 

Lý Long đau lòng bỏ ra 27 tỷ đổi lấy sợi dây chuyền cũ tám trăm nghìn mà Dương Nhã Tinh tặng. 

Nhìn thấy sợi dây chuyền này, Lâm Nguyệt Nguyệt có một loại cảm giác muốn ném dây chuyền xuống cống nước cho rồi! 

Nhưng dù sao cũng đã tốn 27 tỷ, ném đi lại luyến tiếc. 

"Tần Duy, anh rất có tiền đấy, vòng cổ 15 tỷ nói mua được là mua được." 

"Ha ha, chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh sao? Anh có tiền à? 15 tỷ anh lấy ra được không??" 

"Không có tiền mà còn thể hiện ở đây, không sợ bị đuổi ra ngoài sao?" 

Lâm Nguyệt Nguyệt châm biếm Tần Duy, cô ta đang cố ý làm khó Tần Duy trước mặt mọi người. 

Tần Duy thật sự có chút khó xử, anh cho rằng Dương Nhã Tinh lại muốn lặp lại trò cũ, muốn hãm hại Lý Long một phen. 

Lại không ngờ tới Lý Long đột nhiên không tăng giá. 

Điều này làm cho anh không khỏi có chút sốt ruột, dù sao đây cũng là 15 tỷ đấy! 

Đập nồi bán sắt cũng không lấy ra nhiều tiền như vậy! 

Nhìn thấy trạng thái quẫn bách của Tần Duy, Lâm Nguyệt Nguyệt châm biếm càng đậm. 

"Tần Duy, cái cảm giác này chắc là khó chịu lắm nhỉ, ha ha, ngay cả 1,5 triệu anh cũng không lấy ra được, tôi xem anh kiếm đâu ra 15 tỷ!" 

"Bây giờ tôi xem anh làm sao thu dọn cái tàn cục này!" 

"15 tỷ, cho dù anh tự bán mình cũng không đáng!" 

Trên mặt Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Long đều mang nụ cười giễu cợt, chuyện này có thể vơi đi nỗi buồn lúc trước của bọn họ. 

Có thể tận mắt nhìn thấy Tần Duy đen mặt như vậy, cảm giác này thật sự là quá sảng khoái! 

Nhưng mà vào lúc này. 

Dương Nhã Tinh không chút hoang mang lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng. 

Ở trước ánh mắt của mọi người, quét ra 15 tỷ. 

Dương Nhã Tinh thu hồi tấm thẻ, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt, cười lạnh nói: "Thật xin lỗi, trò đùa này cô không được xem nữa, 15 tỷ chỉ là một số 

tiền lẻ thôi." 

Lời nói này cực kỳ kiêu ngạo! 

Lâm Nguyệt Nguyệt nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt đã vô cùng khó coi! 

Lâm Nguyệt Nguyệt vẫn luôn là một người phụ nữ rất kiêu ngạo. 

Nhưng ở trước mặt Dương Nhã Tinh, cô nhiều lần kinh ngạc, nhiều lần chiến nhiều lần bại! 

Điều này làm cho sự kiêu ngạo và tự tôn của cô ta thất bại thảm hại! 

Cô không hiểu, muốn vỡ đầu cô cũng nghĩ không ra. 

Tại sao người phụ nữ này muốn giúp tên bỏ đi Tần Duy kia! 

Tên bỏ đi kia có tài đức gì? 

Dương Nhã Tinh cầm Tình Yêu Vĩnh Cửu trong tay. 

Sau đó đối với Lâm Nguyệt Nguyệt nói một cách châm biếm: "Cô rất thích sợi dây chuyền này đúng không?" 

Lâm Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua, ngoài miệng không nói một lời, nhưng nội tâm lại giống như bị mèo tha. 

Cô ta nằm mơ cũng muốn có được một Tình Yêu Vĩnh Cửu. 

Nhưng Lý Long không chịu thua kém, bại bởi Tần Duy, không, chắc là bại bởi người phụ nữ này! 

"Cô thích à, trong mắt cô nó là bảo bối, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là rác rưởi mà thôi." 

Dương Nhã Tinh híp hai mắt, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lâm Nguyệt Nguyệt, ném Tình Yêu Vĩnh Cửu trong tay xuống cống thoát nước. 

Tình Yêu Vĩnh Cửu trị giá 15 tỷ, cô đã ném đi mà không thèm chớp mắt một cái! 

Dương Nhã Tinh dùng hành vi này nói cho Lâm Nguyệt Nguyệt. 

Sở dĩ tôi mua Tình Yêu Vĩnh Cửu này, cũng không phải vì tôi thích nó. 

Chỉ vì tôi muốn đấm vào mặt cô thôi! 

Thứ cô thích, trong mắt tôi chỉ là rác rưởi! 

Tần Duy nhìn cảnh này cũng thấy bối rối, cái này, cái này mẹ nó cũng quá... "Ngài Tần, chúng ta đi thôi." 

eyJpdiI6InR0aFNXRFVNTVk5N1FJY1k4QWNEd0E9PSIsInZhbHVlIjoiZVh4QXJVMm5aQTVYR2pwa3JuZTBNRWVBQ2JWVDA2bEtadmo3UEFIVUNRQzEwSnlyS04rRXZ3WjUrN3VIdk5yRHNwY01WUENjT1lLTUlvVjA1UEs0R1h2ck4zbStOcVpjczJiVWFEOWdPNnd6Mm8ya0FuNXdWVGJTckYxYnB5ME5CanA4VzNCd3NnZUVTXC9IaG9tckRHeVFNa1g4NnZ4Ykp0NFhOUGgzK0RLWTBxVVFDRGJLeG9qWFlWNEVZNFFBXC9PRGRSXC9tRlpXekhMWnZMcTFmVDRZcjU2dG0wanlhWXlSUFVrbGt1UlJDQT0iLCJtYWMiOiJmYzIzN2Y0OWFiZDRiNjRiMjBiODViYzdjZTNlNDIyYWY1MTk2ZjYwMTJmNTEzZGE4MWMzZjJiYTY0NTZlYzg5In0=
eyJpdiI6IjJqNlZaNjEwcHFTV3ZVUWlQMExvZWc9PSIsInZhbHVlIjoiUGdBdVNnRDdVKytKQ0swclIycU5SaG1vMWRRVGJHWUtwdDBXekhuUUZpN0g2ZFpmVTJVS3lSRFJFXC9HZExLTFlcL3BOWFwvTlFYb3NFdHd2TVA0U2pVcjNUd3Iya1NaZ0liK3BNTzdsTFJrOWlZbHhyOHFJNVd4TFQwSWJSZVVVZ3R4ZlNFYWZ3enRPblRyWjQ1RTFlNTNGKzk2eE1PTDN3U0JkdUVlSkpJNmFvU2ZRQkFzOSt1UlpcLzQ0V1M1WVBXXC91VUljWWdMcGIwU3loQ25rbU42b3cyRTdBVzhhZG1aSHpyRlhCOWFveTNaZjY1dzVMYUFwb1hcL0xLRHhcL3JNeHJHMTFid0RyQUREZFFcL2pGS3c4aElydlR1ZHI2OE1iOVk0aEFaY24xd3JEXC80QTVlaTJwVjdNUzQ5R3BVdkFFQ3lydUhmOHA3NG9qdXNTd1RrSzdVcldQN2llWVVEUktKbEpsQllhWkJIN2JSM28yXC9pd3dGSlRESkVHMTRjU2hyXC8iLCJtYWMiOiIwYmIzYmQwOGYwYWI1ZGQwZjU2MGU1NGU1NGZiNzNiZmY5NTgxOTE2ZDgyMWJlMDQyYWJmMTUwOWFhODQ5MWJlIn0=

Nếu như nói lúc trước chỉ là tức đến nỗi choáng váng, vậy thì lúc này cũng là tức điên rồi!

Ads
';
Advertisement