Tần Duy hơi nhíu mày, anh không ngờ Lệ Thành lại trực tiếp quỳ xuống. 

"Ngài Tần, hay là đi xem đi, Lão Lệ và bố tôi là bạn tốt nhiều năm, hi vọng anh có thể giơ cao đánh khẽ." 

Ngô Y Na biết tính nghiêm trọng của sự việc, sở dĩ Lệ Thành có thể tìm tới nơi này, nhất định là do bố cô chỉ anh ta tới. 

Thấy Ngô Y Na đã làm như vậy, Tần Duy cũng không tiện từ chối. 

"Nể mặt Ngô tiểu thư, tôi có thể chữa bệnh cho ông nội anh." 

"Muốn cảm ơn tôi thì cảm ơn cô ấy" 

Tần Duy trầm giọng nói. 

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh!" 

Vẻ mặt Lệ Thành vui sướng, không ngừng kích động dập đầu. 

"Được rồi, mau dẫn đường đi, thời gian trễ, chỉ sợ ông nội anh hết thuốc chữa rồi." 

Tần Duy nói. 

Lệ Thành không dám trì hoãn, lập tức lên xe dẫn đường, rất nhanh, đoàn người lại về tới nhà họ Lê. 

Mới vừa đi vào nhà họ Lệ, Tần Duy đã nhìn thấy Trần thần y, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp. 

Trần thần y nhìn thấy Tần Duy, vẻ mặt ông ta quẫn bách, ngay cả ánh mắt cũng không dám đối diện với Tần Duy. "Trần thần y, nghe nói bệnh của ông lão bị ông càng trị càng nghiêm trọng à?" 

Tần Duy mở miệng châm biếm nói. 

Trần thần y đỏ mặt, vội vàng chắp tay nói: "Ngài Tần, tình huống Lão Lệ không ổn, mong rằng Ngài Tần giơ cao đánh khẽ, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp 

mà." 

"Vậy hại người một mạng có phải nên xuống địa ngục rồi không?" 

Tần Duy cười lạnh. 

Lời này vừa nói, sắc mặt Trần thần y càng khó coi. 

Ông ta biết Tần Duy đang nói y thuật của ông ta bình thường, chữa bệnh không thành, ngược lại hại người. 

Vào lúc này Ngô Chấn Hùng lại đi lên phía trước. 

Ông ấy nói: "Ngài Tần, lang băm này vừa mới châm cứu chữa bệnh cho lão Lệ, lại không ngờ bệnh tình lão Lệ đột nhiên nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã không qua khỏi." 

Tần Duy gật đầu, đi tới trước mặt lão Lệ. 

Cẩn thận đánh giá một lần, phát hiện đoàn sương mù ở chỗ ngực ông ta so với lúc trước càng đậm hơn. 

"Ông chẩn đoán thế nào?" 

Tần Duy quay đầu, nhìn chằm chằm Trần thần y, trầm giọng nói. 

Trần thần y đổ mồ hôi trên trán, ông ta không dám giấu diếm, lập tức nói: "Ta chẩn đoán Lão Lệ bị chứng hỏa viêm, cho nên áp dụng phương án trị liệu là phương án chữa bệnh hỏa viêm." 

"Thật cẩu thả!" 

"Ông thật sự đang giết người đấy!" 

Sắc mặt Tần Duy trầm xuống, tiếp tục nói: "Ai nói bệnh của lão Lệ là chứng hỏa viêm vậy?" 

"Bệnh nhân hình như có hen suyễn, phổi nóng như viêm, những triệu chứng này đều giống!" 

Vẻ mặt Trần thần y khẩn trương, trán đổ mồ hôi nói. 

Tần Duy không nói gì, lạnh giọng nói: "Từ nay về sau ông đừng tự xưng là thần y nữa, không thì ông sẽ hại chết rất nhiều người. Trần thần y biến sắc, nhưng vẫn lạc lối nói: "Bệnh của Lão Lệ không phải chứng hỏa viêm à, đó là bệnh gì?" 

"Chứng hắc tử!" 

Tần Duy nói. 

"Cái gì? Đây là bệnh gì?" 

Trần thần y thần tình nghi hoặc, ông ta chưa từng nghe qua bệnh này. 

"Đó là kiến thức nông cạn của ông!" 

Tần Duy lười giải thích với ông ta, lấy ngân châm ra chuẩn bị trị liệu cho người ta. 

Tất cả mọi người ở một bên nhìn. 

Đặc biệt là Lệ Thành, tâm trạng vô cùng khẩn trương, sợ ông nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

Hai ngón tay Tần Duy theo ngân châm, đâm xuống kim thứ nhất. 

Ngân châm vững vàng đâm vào huyệt vị Lão Lệ. 

Châm thứ hai rất nhanh đâm xuống theo đó! 

Mắt thường có thể thấy được, sương mù màu đen trong lồng ngực Lão Lệ đang nhanh chóng tiêu tán. 

Mũi thứ ba đâm xuống! 

Nỗi đau trên khuôn mặt ông ta dần biến mất! 

Châm thứ tư, sắc mặt Lão Lệ không hề tái nhợt, bắt đầu hồng nhuận. 

Châm thứ năm qua đi, sương mù màu đen ở vị trí lồng ngực ông ta hoàn toàn biến mất... 

"Cửu Chuyển Thần Châm!" 

"Thần tích!" 

"Quả thực chính là thần tích!" 

Trần thần y ở một bên nhìn mà nghẹn họng trân trối. 

Tuy nói đây là lần thứ hai nhìn thấy Tần Duy châm cứu, nhưng trực quan của ông ta vẫn khiếp sợ lạ thường! 

Cửu Chuyển Thần Châm! 

Đó chính là y thuật chỉ tồn tại trong truyền thuyết! 

Nghe nói đã sớm thất truyền! 

Thật lâu sau! 

Tần Duy chậm rãi thở ra một hơi, anh lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn lão Lệ trước mắt. 

Chậm rãi nói: "Được rồi!" 

Lần chữa bệnh này thoải mái hơn trước rất nhiều, ngoại trừ độ thuần thục cao hơn, tu vi tăng trưởng rất nhiều. 

"Xong chưa?" 

"Vậy là tốt rồi à?" 

Ngô Chấn Hùng cùng Lệ Thành với vẻ mặt kinh ngạc, rất khó tưởng tượng nhanh như vậy đã chữa khỏi. 

Vừa dứt lời. 

Lệ Nho Sinh đã mở hai mắt ra. 

Hai mắt ông ta tràn đầy vẻ vui mừng, sau đó lại đứng lên từ trên xe lăn! 

Một màn này, khiến tất cả người ở đây bị chấn động! 

Đặc biệt là Lệ Thành, ông nội anh ta tê liệt cũng sắp một năm, mà bây giờ lại đứng lên! 

Lệ Thành cảm thấy điều này rất không chân thật. 

Giống như nằm mơ vậy! 

Ngô Chấn Hùng cũng vô cùng khiếp sợ. 

Ông ta biết y thuật của Tần Duy kinh người, bây giờ lấy góc độ người bên ngoài tận mắt nhìn thấy, không khỏi cảm thán liên tục! 

Quả thực chính là thần tích mà! 

Trần thần y cũng hít vào một ngụm khí lạnh! 

Ông ta vốn tưởng rằng y thuật của mình đã đăng phong tạo cực! 

Lại không ngờ rằng, rõ ràng mình là ếch ngồi đáy giếng, lang thang tự đại! 

Y thuật trước mắt của ông ta so với Tần Duy, kém cũng không chỉ mười vạn tám ngàn dặm! 

Vẻ mặt Lệ Nho Sinh đầy kích động. 

Sau đó ngửa đầu cười ha hả. 

"Tôi vốn tưởng rằng chịu không nổi kiếp này rồi, thật không ngờ, ông trời còn chưa cho ta chết!" 

"Ông nội, thật tốt quá, bệnh của ông đã khỏi hẳn rồi!" 

Lệ Thành cũng kích động. 

"Lệ bá bá, không phải ông trời không cho ông chết, mà là vị ngài Tần này y thuật rất cao, cướp được mạng của ông từ trong tay tử thần trở về" 

Ngô Y Na ở một bên nói. 

Lệ Nho Sinh lập tức phản ứng lại. 

Nụ cười trên mặt ông ta thu liễm, trong lúc đó bước tới trước mặt Tần Duy. 

Cúi rạp người xuống chào về phía Tần Duy. 

"Đại ơn của Tần thần y, lão phu suốt đời khó quên!" 

"Cổ nhân nói, uống nước nhớ nguồn, mà Tần thần y đối với ta lại có ân cứu mạng!" 

"Từ đêm nay về sau, cậu chính là ân nhân của Lệ Nho Sinh tôi, ngày sau phàm là việc gì có thể giúp được, dù là xông pha khói lửa, nhà họ Lệ tôi cũng chắc chắn tương trợ!" 

Vẻ mặt Lệ Nho Sinh tha thiết, giọng điệu chân thành. 

Tần Duy có chút kinh ngạc. 

Vừa rồi ông lão kia còn ghét bỏ anh đấy. 

Bây giờ sắc mặt thay còn nhanh hơn so với Xuyên kịch*. 

(*Kịch hát Tứ Xuyên TQ, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc). 

"Không cần như thế, nể mặt Ngô tiên sinh và Ngô tiểu thư, tôi mới chữa bệnh cho ông, những thứ khác cũng không cần." 

Tần Duy trầm giọng nói. 

Trong mắt Tần Duy, Lệ Nho Sinh nói nhiều như vậy cũng chỉ là giả, trên thực tế cũng không cho chỗ tốt gì cả. 

"Lão Lệ, ông có biết ông bị bệnh này như thế nào không?" 

Tần Duy đột nhiên hỏi. 

Lời này vừa nói, Lệ Nho Sinh nhướng mày, lập tức mờ mịt nói: "Tôi cũng không biết, mấy năm trước cơ thể ta còn rất tốt, sau đó không hiểu sao sinh bệnh" 

Tần Duy nói: "Triệu chứng gây ra chứng hắc tử thật ra chính là bởi vì sát khí nhập thể, mới khiến cho cơ thể ông mỗi ngày một yếu đi" 

"Sát khí nhập thể á?" 

Những người khác ở đây nghe xong, không ai không nghi hoặc. 

"Như thế nào là sát khí nhập thể?" 

Lệ Nho Sinh tràn đầy nghi hoặc hỏi. 

Tần Duy mở linh nhãn ra, sau đó lại đánh giá Lệ Nho Sinh. 

Rất nhanh, Tần Duy nhíu chặt mày. 

"Không giải quyết ngọn nguồn, rất nhanh bệnh của ông sẽ tái phát!"

Ads
';
Advertisement