Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Nghe thanh âm này, Tần Duy nhìn lên. 

Hai tên khốn kiếp này còn muốn làm cái quỷ gì? 

Chẳng lẽ lần trước họp lớp nhận giáo huấn còn chưa đủ à? 

"Các người rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Duy lạnh giọng nói. 

Mà lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh càn rỡ. 

"Tần Duy anh em tốt của mày Quách Phàm bây giờ đang ở trong tay của tao, nếu không nghĩ nó chết, thì tranh thủ thời gian đến Thịnh thế hoa niên một chuyến!" 

Vừa mới dứt lời, Tân Duy lại nghe thấy Quách Phàm thống khổ kêu thảm. 

"Anh Duy, anh đừng đến!" 

"Bọn chúng đang cố ý dẫn anh tới đó!" 

A! 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, điện thoại cũng theo đó dập máy. 

Tần Duy hoàn toàn lạnh lùng! 

Anh không nghĩ tới tên khốn Từ Khôn này thế mà ra tay với Quách Phàm! 

Sắc mặt Tần Duy âm trầm, trầm ngâm một lát, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại Mãnh Hổ. 

Mãnh Hổ lúc này đang chơi mạt chược. 

Nhìn thấy điện thoại của Tần Duy, anh ta vội vàng chạy xung quanh, vẻ mặt đầy hoảng sợ" 

"Tần... Ngài Tần, ngài... sao lại gọi tới đây? Có mệnh lệnh gì không?" 

Mãnh Hổ từ tận đáy lòng rất sợ Tần Duy. 

"Tôi có người anh em bị bắt cóc tại Thịnh Thế Niên Hoa, anh có rảnh dẫn người tới không?" 

Tần Duy trầm giọng nói. 

"Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần ngài dặn dò, tôi bây giờ liền phái người đến Thịnh Thế Niên Hoa!" 

Mãnh Hổ lập tức đồng ý. 

"Được, tôi bây giờ tới Thịnh Thế Niên Hoa chờ anh!" 

Cúp điện thoại, Tần Duy tranh thủ thời gian gọi một chiếc xe taxi tiến đến Thịnh Thế Niên Hoa. 

Thịnh Thế Niên Hoa, một phòng bao nào đó! 

Dưới ánh đèn lờ mờ, bên trong đứng đầy người, bọn họ đều ngậm thuốc lá, toàn bộ phòng bao chướng khí mù mịt. 

Những người này đều mặc áo ba lỗ màu đen, thống nhất đầu trọc, hình xăm đầy người, tràn ngập hơi thở giang hồ! 

Ngồi trên xe lăn là một chàng trai trẻ. Người đàn ông này không ai khác chính là Thái Khôn, lần trước bị Tần Duy đánh gãy chân! 

Đứng bên cạnh anh là bạn gái Chung Tử Yên! 

Từ khi bị Tần Duy đánh gãy chân, hắn liền hận Tần Duy! 

Hôm nay, anh ta vừa xuất viện, liền bắt đầu chuẩn bị báo thù. 

Lúc đầu anh ta còn rất kiêng kị nhà họ Dương nhúng tay! 

Nhưng anh ta trải qua nhiều lần dò xét, Tần Duy và nhà họ Dương căn bản cũng không có giao tình bao nhiêu! 

Cho nên, Thái Khôn không còn có bất kỳ băn khoăn nào! 

Vì muốn Tần Duy tới Thịnh Thế Niên Hoa, anh ta cố ý đem Quách Phàm mập mạp này tới! 

Trong phòng bao, Quách Phàm bị người của Thái Khôn vây quanh, bị đánh mặt mũi bầm dập, mặt mũi đầy vết máu! 

Anh ta nằm trên mặt đất, cực kì chật vật! 

Thái Khôn nhe răng cười: "Quách mập, hôm nay nếu Tần Duy tới, tao tha cho mày một mạng, nếu là nó không đến, tao lại lấy mạng chó của mày!" 

Quách Phàm sợ hãi, cuốn rúc vào góc tường, đau nhếch miệng. 

"Thái Khôn, anh làm như vậy để làm gì? Rõ ràng là anh trêu chọc anh Duy phía trước, chân anh gãy cũng là đáng đời!" 

"Nếu anh không đáng ghét như vậy, anh Duy có đánh gãy chân không?" 

Quách Phàm trầm giọng nói. 

"Mẹ kiếp!" 

Ánh mắt Thái Khôn hung tợn, một chai bia đập vào đầu Quách Phàm. 

Cốp một tiếng! 

Đầu Quách Phàm bị đập vỡ, máu đỏ sậm hòa với rượu đỏ chảy ra. 

"Mẹ kiếp, lời ông nói ở đây. Nếu hôm nay tao không giết Tần Duy, tao sẽ không phải họ Thái!" 

Nói xong, với vẻ mặt lạnh lùng, anh ta rút ra một cây gậy, chỉ vào Quách Phàm, lạnh lùng nói: "Quách mập, cứ năm phút ta sẽ đánh gãy một chân của mày. Nếu Tần Duy không tới, tao sẽ đánh gãy tứ chi của mày mới thôi!" 

Tần Duy rất nhanh liền chạy tới Thịnh Thế Niên Hoa, nhìn đồng hồ một chút, hơi lo nghĩ. 

"Mãnh Hổ kia sao còn chưa tới?" 

Tần Duy thì thầm một tiếng, nhưng anh lại lo lắng sự an toàn của Quách Phàm, cũng mặc kệ nhiều người như vậy. 

Một người đơn độc liền xông vào Thịnh Thế Niên Hoa! 

Trong phòng bao. 

Thái Khôn nhìn đồng hồ, lộ ra ý tàn nhẫn. 

"5 phút đến rồi, mày nói tao nên đánh cái chân nào của mày mới tốt đây?" 

Thái Khôn nhe răng cười, không ngừng đung đưa ống thép trong tay. 

Quách Phàm vô cùng sợ hãi, thân thể không ngừng co lại ra sau. 

"Chuẩn bị xong chưa? Tao phải ra tay đây!" 

Thái Khôn lộ ra nụ cười lạnh biến thái. 

Anh ta giơ cao cây gậy, đột nhiên một côn đánh về phái bắp đùi Quách Phàm! 

Râm! 

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra! 

Toàn bộ cửa phòng bao đều bị người nào đó đá tung ra! 

Cánh cửa kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lớn, như thể toàn bộ cánh cửa đang rung chuyển. 

Mọi người đều nhìn lại. 

Một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc và đôi mắt lạnh lùng từ từ bước vào phòng riêng. 

Nhìn kỹ thì chính là Tần Duy! 

Trên mặt Thái Khôn càng thêm hung ác, cười lạnh nói: "Không ngờ kẻ thua cuộc như mày lại dám tới đây!" 

Tần Duy nhịn không được nhìn Quách Phàm bị đánh, không thể giúp được gì trong mắt anh có sát ý bùng nổ 

ý 

"Anh Duy! Anh đừng quản em! Mục tiêu của Thái Khôn là anh!" 

"Anh đi mau, nếu không bọn họ sẽ giết anh!" 

Quách Phàm nhìn thấy Tần Duy tới, không khỏi lo lắng. 

Thái Khôn giễu cợt một tiếng, ngồi trên xe lăn, lộ ra ý hung tợn, chỉ một ngón tay với Tần Duy. 

Rất nhanh, những thủ hạ của anh mang theo vũ khí đem vây quanh Tần Duy. 

Ánh mắt Tần Duy hung lệ, lộ sát ý, nhìn phía Thái Khôn cùng Chung Tử Yên hai người. 

"Thái Khôn, người khác đã lành vết thương, quên đi đau đớn, nhưng chân của mày còn chưa lành, toàn thân lại ngứa ngáy?" 

"Nhớ lời tao nói lần trước, nếu mày dám làm phiền tao lần nữa, tao sẽ giết chết mày!!!" 

Giọng Tần Duy khàn khàn, ánh mắt lạnh lùng. Đầy sát ý! 

Thái Khôn sắc mặt lúc này âm trầm xuống. 

Trong mắt đúng là oán hận: "Tần Duy đồ bỏ đi ở trước mặt tao có gì tốt lành mà phách lối!" 

"Đừng cho là tao không biết mày và nhà họ Dương có quan hệ như thế nào!" 

"Không phải là mày được tiểu thư nhà học Dương che chắn sao?" 

"Bây giờ toàn bộ nhà họ Dương đều bất mãn với mày. Cho dù hôm nay tao có giết mày, tao cũng không nghĩ nhà họ Dương sẽ thu dọn thi thể của mày!" 

Thái Khôn nhìn những người đã đọc tin tức tự nhiên sẽ tin tưởng nội dung trong tin tức. 

Chung Tử Yên cũng cười lạnh không ngừng. 

"Chậc chậc chậc! Tao còn tưởng mày may mắn khi được lọt vào nhà họ Dương?" 

"Không ngờ mày lại bị người khác xem như chó, xem ra việc mày là chó khiến người ta rất thích thú!" 

Nghe hai người nói như vậy, nụ cười Tần Duy càng đậm hơn. 

Trầm giọng nói: "Cho nên đây chính là lý do bọn mày không chút kiêng kỵ?" 

Đinh đông! 

Thái Khôn không phản ứng, anh ta đem một cái bình rượu hung hăng đập trên mặt bàn. 

Sau đó tay nắm lấy mảnh vỡ bình thủy tinh, chỉ vào Tần Duy, thần sắc oán hận nói: "Tên khốn, ngày hôm nay lão tử không có ý khác!" "Con mẹ nó sẽ giết mày!" 

"Con mẹ nó mày nếu thức thời, bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận sai!" 

"Con mẹ nó sẽ để mày chị ít bị đau khổ một chút!" 

"Nếu không!!!" 

Ánh mắt Thái Khôn hung lệ. 

"Nếu không sẽ thế nào?" 

Ánh mắt Tần Duy trêu tức, cười nhạo một tiếng. 

eyJpdiI6IjQzYXdvUEpKU1JKV1lrK1piSVdKVFE9PSIsInZhbHVlIjoiZWhHWU14T3F5XC9tcUhuZ2ZhNk4yNXlsV3Q1QitWeUh0ZkF0VUdUMjNRU3lCYjIyUjNuclwvVmN3YlNHUlJcL2o3dllpS1VvbDRraFNuRmVBVm1YYjlqOFFYbTk2eFB6WE5MQkl6Unl6QXZDbUdWQnJNTDlTUkRCWGUrVEtlNkkrQXZMUjVlWHRDZkVRR1I0T0lvOXVENW5jcUhkbXo0a2FPbTRWalN4QVNCaEJEWlhMN2l3OGtNTkhVaFdsSjdyKzhFOVVGTm8yc1VkYndyRW9HZFBUbDFlQ0lLcm9LNjJHMlwvd3RyU05kWWNFTVR4dG9ueW5cL3Bqb3FScmtKcVZKalwvNDU0eFUxVEVEcEZ2YXVoamlIYkowSE9OOEZZU0g5eEt0UmQrMFZIUzIyVXpyb0JNOThVZ3NYUVBQaldySmxiMUZScUdcL0VwVDFRVGx5UjlVbUJhS3BQczVnOThtK3g0UjI0czh4RkN2R0pLaTBSMmZLRHhwSGN4OUV2VDcyeDdxUEpySiszZmxDaXJLQ0dSYVdiZk5mRWc9PSIsIm1hYyI6IjBkYzVkMjM4NzRiMjI0ZGIxYzdmZWUzMjBmZjMwM2VjNWIxYTdlM2QyMTBkMzhkZTY5ZmU4ZmZjYzQ0YzJhZDcifQ==
eyJpdiI6InJoNGNCeGRmeWlhdTFtSkl5bmFjVHc9PSIsInZhbHVlIjoiRGJCb1diRDBJR0ZwdkltWjdKKzg5RU1hMmZYZmNsaHliMU9aZ2ZFYUlMNVwvR3J5RHpWa2NRTithR1wvUTJLZEFPcmViczlvb0JEbWM3QnBFRGE3ejVUUU8wM1J4QzhFdWdFd1pMQkg5ZGhjcGduZGJsbkZHVzduVVRCcGx0Z0xaVGt1YXIwcXpWWkFZUVZOSWJBUzFhaHpBeUg1V2pITWU1REJhRVFEUzMyeGU3MEJkUVV1bzFQSFltb1dseFB3ZGpTcEVtZ2sxSWw3dElUSjdsdTNMMzdKSVBVVnM4NnljODZuYVVWRHc5NzdBPSIsIm1hYyI6IjFhNWY2NmVkZDcyYWQxY2I5NGU2ZWIyYTBkZGVmMmRkMzdkYTFmYzgxNjliMDVkZTVkYTk5M2QwMjM0NTRmZWMifQ==

Theo lời nói này xong, những thủ hạ của anh ta, từng người lạnh lẽo, đung đưa vũ khí trong tay, chuẩn bị động thủ!

Ads
';
Advertisement