Thái Khôn chỉ có một đứa con trai, hôm nay nhìn thấy con trai mình bị người ta đánh thành bộ dáng này.
Trái tim ông ta dường như muốn tan nát!
"Tần Duy!"
"Là hắn, là hắn làm, ba, ba nhất định phải giúp con báo thù đó!!!"
Thái Khôn gào thét bể tim bể phổi.
"Con trai, con yên tâm, ba sẽ không tha cho nó đâu"
"Thù này, ba nhất định báo cho con!"
Nói xong lời này, Thái Từ lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
"A lô, là Hồ đội trưởng sao? Anh bắt cho tôi một người, hắn tên là Tần Duy!"
"Không cần anh dùng cách gì, nhất định phải bắt lấy hắn cho tôi!"
"Ba mươi tỷ, tôi mua mạng của hắn!"
Tần Duy và Quách Phàm từ trong bệnh viện đi ra.
Thương thế của Quách Phàm cũng không nặng, chỉ cần băng bó đơn giản là ổn rồi.
"Anh Duy, anh thành thật nói cho em biết đi, gần đây rốt cuộc anh đang làm gì thế? Vì sao em luôn cảm giác thấy tên nhóc anh gần đây phát đạt rồi?"
Quách Phàm nhìn Tần Duy như thể đang nhìn gấu trúc, trong mắt tràn ngập tò mò.
Tần Duy trêu ghẹo nói: "Cậu đoán không sai, thật ra tôi là một phú nhị đại đỉnh cấp, chỉ có điều các cậu vẫn không biết mà thôi."
"Cậu có tin không?"
Tần Duy nghiêng đầu cười nói với Quách Phàm.
Quách Phàm lườm Tần Duy một cái: "Xì, em tin anh mới là lạ"
Beep, beep, beep!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy đến.
Mấy người đàn ông mặc cảnh phục xuống xe chặn trước mặt Tần Duy.
"Hai người các cậu là Tần Duy cùng Quách Phàm đúng không?"
Người nọ trầm giọng nói.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tần Duy nhíu mày.
"Chúng tôi nhận được báo án, các người ác ý đả thương người khiến người khác bị thương nặng, các cậu phải đi theo chúng tôi một chuyến rồi!"
Vừa dứt lời đã có cảnh sát tới bắt lấy Quách Phàm và Tần Duy.
Sắc mặt Tần Duy khó coi, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống không ra tay.
Hai người rất nhanh đã bị đưa tới đồn cảnh sát địa phương.
Tiên Cư Các.
Thương Hổ đang ở trong phòng vip uống trà, đúng lúc này có một người đàn ông áo đen đi vào.
"Thống lĩnh, Cậu chủ Tần đã xảy ra chuyện rồi, cậu ấy đã bị người của sở cảnh sát bắt đi"
Lời này vừa dứt, Thương Hổ đã lập tức đứng lên: "Cái gì? Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?"
B
Sau khi nghe xong báo cáo, ánh mắt Thương Hổ lạnh như băng, trầm giọng nói: "Chuẩn bị xe cho tôi đi sở cảnh sát!"
Mấy chiếc xe bọc thép trùng trùng điệp điệp đi về phía sở cảnh sát!
Quách Phàm và Tần Duy đều bị nhốt trong một phòng thẩm vấn.
Sắc mặt Tần Duy lạnh nhạt nhưng lại không hề sợ sệt.
Quách Phàm thì kinh hồn bạt vía, sợ sẽ bị phạt.
"Anh Duy, mấy cảnh sát hung thần ác sát này có thể đánh chúng ta hay không?"
"Đừng sợ, cậu càng sợ thì bọn họ càng ức hiếp cậu" Tần Duy ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Thẩm vấn hai người bọn họ là một người đàn ông trung niên bụng phệ.
Tên là Hồ Hiển Thánh, chức vụ cảnh sát trưởng.
"Hai người các cậu ác ý đả thương người khác, đánh gãy tứ chi của nạn nhân, chứng cớ xác thực còn có thể biện giải gì nữa?"
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
"Cảnh sát trưởng, tôi thừa nhận là tôi ra tay, nhưng Thái Khôn bắt cóc anh trai tôi ác ý đả thương người trước, mà tôi cũng chỉ là đánh trả để tự vệ thôi"
"Muốn bắt thì phải bắt tên Thái Khôn kia, hắn ta mới là đầu sỏ gây chuyện!"
Sắc mặt Tần Duy lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
"Vô liêm sỉ!"
Sắc mặt người đàn ông trung niên âm trầm, ông ta đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm.
Ông ta cầm một cây côn cao su đi về phía Tần Duy cùng Quách Phàm.
"Ông muốn làm gì?" Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, anh cảm nhận được sát ý từ trên người của người này.
Người đàn ông trung niên nhe răng cười, cười nói: "Thái Khôn công tử rõ ràng là người bị hại mà cậu lại dám nói xấu người ta, cậu nói xem tôi muốn làm gì?"
Thái Khôn công tử?
Tần Duy trong nháy mắt đã hiểu ra.
Cảnh sát này rất rõ ràng đã bị người của nhà họ Thái mua chuộc.
Theo ý người này nói, ông ta muốn vận dụng tư hình sao?
Người đàn ông trung niên kia phất phất tay, làm ra một động tác tay.
Mấy cấp dưới của ông ta rất nhanh đã đóng chặt cửa phòng thẩm vấn, tắt camera theo dõi.
Cả phòng thẩm vấn đã hoàn toàn khép kín.
"Nhãi ranh à, lá gan của cậu cũng lớn đấy, ngay cả người của nhà họ Thái mà cũng dám động vào, tôi thấy chắc là cậu chán sống rồi!"
Ánh mắt người đàn ông trung niên hung ác, mang theo một cây gậy đánh về phía Tần Duy một gậy!
"Anh Duy, cẩn thận!"
Quách Phàm sốt ruột rống to.
Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng.
Rắc một tiếng!
Còng tay trong tay anh đã bị gãy.
"Cái gì?"
Thấy một màn như vậy, con ngươi của người đàn ông trung niên đột nhiên co rụt lại.
Còn chưa kịp phản ứng.
Tần Duy thoắt cái đã ra tay!
Bùm!
Anh xoay người lướt qua mặt bàn, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt người đàn ông trung niên.
Tiếp đó lập tức đá ra một cước!
Phịch một tiếng, người đàn ông trung niên bị đánh mạnh bay ngược ra sau, ngã sấp xuống đất!
Mấy cấp dưới của ông ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Lên!"
"Đều con mẹ nó lên hết cho tao!"
"Giết chết hắn ta!"
Ánh mắt người đàn ông trung niên đỏ ngầu, tức giận rống to.
Mấy tên kia nháy mắt đã ra tay.
Thình thịch thình thịch!
Thanh âm tiếng cơ thể đánh nhau chợt vang lên, Tần Duy dễ dàng đánh ngã mấy người bọn họ!
Quách Phàm vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này.
Ông trời ơi!
Mẹ nó chuyện nà cũng quá dữ dội rồi đó!
"Khốn kiếp, mày dám tấn công cảnh sát à, mày chết chắc rồi!"
"Thiên Vương lão tử cũng không cứu được mày đâu, mày chết chắc rồi!!!"
Người đàn ông trung niên từ trên người lấy ra một còi, đột nhiên thổi một tiếng.
Tiếng còi bén nhọn vang vọng khắp sở cảnh sát.
Cửa lớn phòng thẩm vấn đột nhiên bị người ta phá vỡ!
Mấy chục cảnh sát súng vác vai đạn thật vọt vào!
Bọn họ vây quanh Tần Duy.
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ bụi bặm trên người, đi đến cách Tần Duy không xa.
Vẻ mặt ông ta dữ tợn cười nói: "Nhãi con à, ở nơi này còn không tới phiên mày huênh hoang đâu!"
Sắc mặt Tần Duy khó coi.
Tên khốn kiếp này thật đúng là đê tiện mà!
"Tôi thật sự không ngờ tới, dân chúng chúng tôi lại nuôi ra đám sâu mọt khốn kiếp các người!"
Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, lạnh giọng quát.
"Bắt nó lại cho tôi, ném đến nhà giam kia đi, để những tên cầm đầu nhà lao đó dạy hắn ta cách làm người!"
Người đàn ông trung niên ra lệnh.
Rất nhanh, đã có người muốn ra tay bắt người!
Ánh mắt Tần Duy cực kỳ khó coi, anh không cam lòng!
Không cam lòng bị những người này làm nhục!
Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt châm biếm, nhìn chằm chằm vào Tần Duy trầm giọng nói: "Nhãi con à, muốn đấu với tao, mày còn non lắm!"
Trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm.
Nhất định phải nhốt Tần Duy vào trong phòng giam cùng hung cực ác đó.
Một khi bị nhốt trong đó.
Không chết cũng phải tàn phế!
Sau đó lại lấy tội danh tập kích cảnh sát để xử tử hình!
Người đàn ông trung niên tự mình ra tay giữ chặt hai vai Tần Duy, muốn ấn anh ngã xuống đất, sau đó lại một lần nữa đeo còng tay lên!
Nhưng cho dù ông ta dùng sức như thế nào, thân hình Tần Duy vẫn sừng sững không nhúc nhích.
"Khốn nạn, mày thành thật chút cho tao!"
Người đàn ông trung niên rống giận, muốn dùng báng súng đập vào đầu Tần Duy.
Theo ông ta thấy, dưới tình huống này, Tần Duy tuyệt không thể nào đánh trả!
Sau đó ông ta đã nghĩ sai rồi!
Đúng lúc này, Tần Duy đột nhiên làm khó dễ!
Anh một tay bắt lấy cổ áo của người đàn ông trung niên, ném qua vai cho ông ta ngã nhào xuống đất!
Sau đó đột nhiên đá ra một cước, đá ngay vào vị trí bụng dưới của ông ta!
A một tiếng!
Thân thể người đàn ông trung niên giống như một mảnh giấy, kèm theo tiếng kêu thảm thiết bèn hung hăng đụng vào vách tường.
Xương sườn gãy, trong miệng máu chảy không ngừng!
Đau đến nỗi ông ta héo rút cả người giống như một con tôm.
"Nổ súng!"
"Nổ súng cho tao!"
Ánh mắt ông ta đỏ thẫm tràn đầy tơ máu, đau đớn khàn khàn hô to.
Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, sát ý cả người bắn ra.
Ngay cả Quách Phàm cách đó không xa cũng căng thẳng nhắm hai mắt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất