Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Đường Mộc Mộc nghe được lời nói của Tần Duy, sắc mặt tức giận thay đổi, toàn thân khí tức dâng trào, chuẩn bị ra tay! 

"Mộc Mộc, dừng tay!" 

Đường Thiên Hà vội vàng đưa tay ngăn lại. 

"Ông nội, tên khốn này dám chửi ông, để con giúp ông dạy cho anh ta một bài học!" Ánh mắt Đường Mộc Mộc sắc bén. 

Đường Thiên Hà cũng có chút không vui, ông ta nhìn về phía Tần Duy. 

Hỏi: "Không biết tại sao bạn nhỏ lại nói như vậy? Cậu học ở môn phái tướng mạo à?" 

Tần Duy trầm giọng nói: "Tôi không biết môn phái tướng mạo là cái gì, nhưng ông mấy ngày nay đúng thật là có hoạ sát thân, theo mệnh môn mà nói, tổng cộng sẽ có hai tai họa. nếu không vượt qua, ông sẽ chết" 

"Cậu còn dám nói hưu nói vượn, ông nội, tên khốn này là kẻ lừa gạt, ông đừng có tin lời nói của anh ta?" 

Ánh mắt Đường Mộc Mộc giống như dao găm nhìn chằm chằm vào Tần Duy. 

Tần Duy nhíu mày, sau đó cười lạnh nói: "Tin hay không đó là chuyện các người." 

Tần Duy không muốn nhiều lời, những người này chỉ là bèo nước gặp nhau. 

Nhắc nhở tử tế, cho dù bị xem như lòng lang dạ thú, Tần Duy cũng không thèm để ý. 

Đường Thiên Hà cau mày, vẻ mặt nghiêm túc. 

Tuy rằng ông ta không tin vào tướng số, nhưng không biết vì sao, ông ta lại cảm giác Tần Duy không hề lừa gạt ông ta. 

"Bạn nhỏ, có cách nào giải quyết được vấn đề này không?" 

Đường Thiên Hà vẻ mặt có chút cung kính. 

Tần Duy suy nghĩ một chút, từ trong lồng ngực lấy ra hai mảnh giấy có hoa văn kỳ lạ. 

Hai tờ giấy này được Tần Duy vẽ lúc rảnh rỗi, được xem như là một loại thuật pháp hộ thân. 

Hiện tại anh ta cũng chỉ có hai tờ. 

Anh ta đưa lá bùa cho Đường Thiên Hà, nói: "Trong vòng một tuần này, mạng của ông sẽ gặp phải hai kiếp nạn lớn, lá bùa này có thể phá vỡ được." 

Sau khi đưa lá bùa cho đối phương, Tần Duy quay người rời đi. 

Đường Thiên Hà nhìn lá bùa trong tay, cau mày. 

"Ông ơi, tại sao ông lại tin một lang băm?" 

"Chắc chắn là anh ta lừa người!" 

Nói xong, Đường Mộc Mộc giật lấy một trong hai lá bùa. 

"Ân Kiều, đừng.." 

Ông ta còn chưa kịp nói xong thì lá bùa đã bị Đường Mộc Mộc xé làm đôi. 

Nhìn thấy nó bị xé làm đôi, sắc mặt Đường Thiên Hà hơi thay đổi. 

"Ông nội, cháu ghét nhất loại đạo sĩ giang hồ nói hươu nói vượn như vậy" 

Nhưng vừa dứt lời, lá bùa bị xé làm đôi kia đột nhiên tự động bốc cháy. 

Đường Thiên Hà cũng là một người luyện võ, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực cực lớn. 

"Lẽ nào?!" 

Sắc mặt của ông ta thay đổi rất nhiều. 

"Bùa này là thật!" 

Ông ta hô to. 

"Không thể nào?" Nhìn thấy sự thay đổi này, vẻ mặt của Đường Mộc Mộc cũng thay đổi. 

"Mau đi tìm thiếu niên kia!" 

Đường Thiên Hà biết có chuyện không hay, nên nhanh chóng dẫn đầu đuổi theo. 

Nhưng sau khi ông ta đuổi theo ra khỏi cổng công viên Nam Sơn, lại không thấy bóng dáng Tần Duy nữa. 

"Mộc Mộc, con thật bốc đồng!" 

Sắc mặt Đường Thiên Hà khó coi, thở dài một hơi. 

Nếu thật sự có hai kiếp nạn trong mạng ông ta, hiện tại chỉ còn lại một lá bùa, hiển nhiên là không đủ. 

Sắc mặt Đường Mộc Mộc cũng khó coi: "Ông nội, con cũng không biết lá bùa này là thật" 

"Hơn nữa cho dù lá bùa này là thật, con cũng không tin ông thật sự sẽ gặp phải hoạ sát thân, đây rõ ràng là mê tín thời phong kiến!" 

Đường Thiên Hà thở dài, hiện tại ông ta chỉ có thể nghĩ như vậy. 

"Đi thôi, chúng ta trở về thôi" 

Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý của Đường Thiên Hà hay không, nhưng ông ta luôn cảm thấy bất an. 

Mấy người bước ra khỏi công viên Nam Sơn, mới vừa chuẩn bị lên xe rời đi. 

Xoat! 

Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên ập đến hướng về phía Đường Thiên Hà. 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mồ hôi lạnh lập tức toát ra, như thể đang bị rắn độc nhìn chằm chằm, toàn thân đột nhiên trở nên căng thẳng. 

"Không tốt!" 

Vẻ mặt của ông ta thay đổi, vô thức quay người lại. 

Chỉ nhìn thấy một mũi tên sắc nhọn bay lên trời, xuyên qua không trung, lao về phía ông ta nhanh như tia chớp! 

"Ông nội!" 

"Chủ nhân!" 

Sắc mặt của Tháp Sắt và Đường Mộc Mộc thay đổi lớn, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên sắc nhọn lao về phía ông nội mình! 

Xong rồi! 

Quá nhanh rồi, nhanh đến mức Đường Thiên Hà không kịp phản ứng. 

Đúng lúc này, lá bùa ông ta đặt trước ngực đột nhiên lóe lên một tia sáng màu vàng sậm. 

Đinh một tiếng! 

Mũi tên sắc bén dường như đâm vào kim loại như sắt thép, trong nháy mắt mất hết trọng lực, rơi xuống trước mặt Đường Thiên Hà. 

Đường Thiên Hà đổ mồ hôi đầm đìa, ông ta nhanh chóng lấy lá bùa từ trong ngực ra, trong phút chốc, lá bùa Tần Duy đưa cho ông ta đã cháy thành bột phấn. 

"Cái này... 

Đồng tử Đường Thiên Hà đột nhiên co rút lại, ông ta biết nếu không có lá bùa này, vừa rồi ông ta đã chết rồi! 

"Ông nội, đi mau!" 

Khi phải tập kích, họ phản ứng nhanh chóng, ngồi lên xe rời khỏi nơi này. 

"Ân Kiều, bất kể giá nào, chúng ta cũng phải tìm được Ngài Tần, đại họa tiếp theo ta có thể vượt qua hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào anh ấy" 

Lúc này Đường Thiên Hà hoàn toàn tin tưởng lời Tần Duy nói. 

Vừa rồi cực kỳ nguy hiểm, nếu không có bùa hộ thân Tần Duy đưa cho ông ta, ông ta đã chết rồi! 

Đường Mộc Mộc cẩn thận gật đầu: "Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ giúp ông tìm được anh ta" 

Trong lòng cô ta lúc này tràn đầy sự hối hận, nếu không phải mình xé một lá bùa, ông nội đã không gặp phải hoạ sát thân. 

Sau khi Tần Duy rời khỏi công viên Nam Sơn, anh ta lại quay trở lại Hoa Viên Hà Bạn. 

Lúc này Lý Cẩm Mạt đã chuẩn bị xong bữa sáng. 

"Con trai, vừa rồi con đi đâu vậy?" Lý Cẩm Mạt hỏi. 

"Đi chạy bộ. 

Tần Duy trả lời, sau đó cùng mẹ ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn sáng. 

Đang ăn cơm, Lý Cẩm Mạt đột nhiên nhớ tới cái gì đó. 

"Con trai, con đã nghe nói chưa? Nghe nói hôm qua con trai của chú hai đã mất việc" 

"Bị tập đoàn Tứ Hải sa thải. " 

Lý Cẩm Mạt nói. 

Tần Duy sững sờ, anh ta không ngờ tin tức này lại truyền đi nhanh như vậy. 

Nếu để cho mẹ biết, Tân Phú Quý chính là anh ta sa thải, vẻ mặt của bà chắc chắn sẽ rất đặc sắc. 

"Thật sao? Hôm qua gia đình Tần Phú Quý không phải vẫn bày tiệc và vô cùng đắc ý sao?" 

"Tại sao bạn bị sa thải?" 

Tần Duy giả vờ như không hiểu rõ tình hình. 

"Ai biết được, nhưng như người xưa vẫn nói, những người dễ dàng vượt qua chính là những người dễ bị vấp ngã nhất." 

Lý Cẩm Mạt nói. 

Đối với gia đình Tần Đại Lực, Lý Cẩm Mạt chưa bao giờ có ấn tượng tốt cả. 

"Dạ, mẹ, lời này có lý" 

Tần Duy cười nói, giơ ngón tay cái lên. 

Lý Cẩm Mạt trừng mắt nhìn Tần Duy, sau đó nói: "Muốn rèn được sắt thì phải mạnh mẽ." 

"Con cũng đừng cười, không phải con vẫn còn chưa có việc làm sao? Duy nhi, con hiện tại cũng đã lớn tuổi rồi, nên tìm việc làm đi" "Chuyện ngày hôm qua con cũng thấy, con không có quyền lực cũng không có tiền, ngay cả người thân cũng coi thường con." 

Lời nói của Lý Cẩm Mạt khiến vẻ mặt Tần Duy nghiêm túc. 

Gần đây anh ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. 

Mặc dù anh ta đã nắm quyền kiểm soát Phòng Thương mại Tứ Hải. 

Nhưng Phòng Thương mại Tứ Hải rốt cuộc vẫn thuộc về người ba tiện nghi của anh ta. 

Anh ta sẽ không sử dụng tài nguyên này, trừ khi có việc cần thiết bất đắc dĩ phải dùng. 

Điều này sẽ chỉ khiến anh ta ngày càng phụ thuộc nhiều hơn vào người ba kia thôi. 

Tần Duy có kế hoạch của riêng mình. 

Anh ấy ta tạo ra thế lực và của riêng mình. 

Trước kia Tần Duy có lẽ chỉ dám nghĩ tới. 

Nhưng bây giờ anh ta có khả năng tạo điều đó. 

eyJpdiI6IlFyT2RTRWNNb0FjemljV0kwbUoyNVE9PSIsInZhbHVlIjoiMHAwSlFmalptVmo3TDZ1bllzak9qMDZldTFpQVQ5dXpQM2pBWjVHNDJsU1BMTmxsQnc3RWtqSjFEZkdzNk5RSmlKdWE0VFd0ZnFUVGdoUjNNZnZ2UFppZnZqamRqQURDTnZFdDhzd0hwdEU9IiwibWFjIjoiZGJjOTJhYTJiOThjZmYzODJmZTc3NjJkNDUwZjU4ZjlhNzhlOWU4MmQ4YTc2NjI5Y2IwZDkwZTkwMjU4MmNmNCJ9
eyJpdiI6IlhpRjNrSTBsVXViaFB2cFA4Y3hVcUE9PSIsInZhbHVlIjoiSTNoU2Q5VytsNDk0MjA0UlR6S1d0UjNGTGtEeEJES3hIVjR0TEE4b205K3VCN2VhVU9jdDU0WnVXXC9BcU9HVXVCK1ZwTG05dnRxTU9OUkpWU1hXemxzNW4xY2lQZHh1Z3FYV0l3ME05OGhhUUFhMjB0OUxqNWZWSEp3aFhFRjhuSTVHQjJ6b0owb2ZRemZGZU9zSFdDbnhsS0ttNnNKOWtoVm1lSnh1bWZsQ3IyeGxwREVYWXJoRHl0ckRURDFhZFhaSjJuMzc0QlwvRkVITm9wWXBEOU1xWVpsRDVXeFkwOW5kNmNwVWVzakwwQlk5VlZpQ0d1cFd5dDFqNEE5ejB4clM5c3FwbkdTaU5LSXBJUGlpNTlFdz09IiwibWFjIjoiNDk0NWQwMWIzYmMyZDkwMWI5ZjM5Y2ExMDNjYzhmMDQ5YTMxYjg5OTdhZjU3NTdlNzM5YmIxNDgyOTRlNTY3MSJ9

Nói với ông ấy: "Con cũng không thua hơn ba!"

Ads
';
Advertisement