Năm năm sau...
Năm ấy Đàm Phức Âm mang thai sinh cho Ngao Hựu Triết một cô công chúa cực kỳ xinh xắn đáng yêu tên là Ngao Hà Thi, và cô chính thức gia nhập hội ‘ đẻ thuê ’ khi cô bé có những nét vô cùng giống ba.
Ngày Tạ Bích Như tốt nghiệp cũng là ngày Ngao Bỉnh Uy cầu hôn cô ấy, cả hai đã có một bé trai được hai tuổi. Tuy hai anh em đều đã có gia đình nhưng vẫn sống chung một nhà, ban đầu Ngao Hựu Triết đã có ý định ra riêng khi cậu ấy kết hôn nhưng hai vợ chồng đều không đồng ý, muốn sống cùng để gia đình thêm đông vui.
Cuộc sống mấy năm nay của cả hai không thay đổi quá nhiều, chỉ có thêm niềm vui khi xuất hiện thành viên mới là tiểu Thi. Ngao Hựu Triết đích thực là ba cuồng con, khiến cho Đàm Phức Âm than trách ‘ tủi thân ’ vì chẳng còn là ngoại lệ.
Giống như hôm nay, tiểu Thi đi học đùa giỡn với bạn và bị té ngã trầy nhẹ ở vùng đầu gối, thế là Ngao Hựu Triết nổi cáu với giáo viên và về nhà đòi đổi trường học cho con với Phức Âm, thậm chí đau lòng đến nuốt cơm không trôi, hiện tại suýt xoa ôm ấp cục bông trong lòng.
“ Bảo bối của ba có còn đau không? ”
“ Dạ đau ạ, con học không nổi nữa... ”
“ Nghỉ, để ba chuyển trường khác cho con. ”
Đàm Phức Âm ngồi ở bàn trang điểm ngao ngán bất mãn lắc đầu khi nghe được cuộc trò chuyện tình cảm của hai ba con, thực sự cảm thấy rất khó coi.
Và rồi, Phức Âm đứng dậy sau khi dưỡng da, tiến đến chiếc giường rộng rãi có hai ba con Ngao Hựu Triết đang nằm, nghiêm mặt nhìn tiểu Thi lên tiếng:
“ Học không nổi cũng phải đi học, không được nhõng nhẽo nữa! ”
Ngao Hựu Triết xót càng thêm xót, siết lấy con gái đang mếu máo dụi vào trong lòng, có chút không hài lòng về Đàm Phức Âm, nhắn nhó nói:
“ Em ~ ”
“ Anh sẽ chiều hư con đấy Hựu Triết, con nít chạy giỡn té ngã là chuyện bình thường, vấn đề tiểu Thi chỉ bị trầy xíu không tới mức độ anh phải làm quá lên như vậy. ”
Ngao Hựu Triết lập tức nâng lên bên chân trắng noãn của tiểu Thi, đối với anh như rất nghiêm trọng nhưng thực sự chỉ bị trầy nhẹ, thậm chí không hề chảy máu mà chỉ đỏ lên rướm máu chút ít.
“ Như thế này mà em bảo trầy xíu hả? ”
“ Này Ngao Hựu Triết, anh cứ như vậy thì sau này ai dám làm rể của anh, tiểu Thi cũng sẽ chẳng còn xem ai ra gì vì ỷ y có anh chống lưng. Anh là không hiểu hay cố tình không hiểu? ”
Ngao Hựu Triết hắt mặt lên cao, cất tiếng:
“ Con gái của anh mà thằng nào dám ăn hiếp lớn tiếng thì nó hết cứu! ”
Lồng ngực Đàm Phức Âm phập phồng thấy rõ, tức giận đến muốn nổi điên, sau đó dứt khoát đứng dậy bỏ đi khỏi phòng, mặc cho Ngao Hựu Triết liên tục gọi theo níu giữ.
“ Em! Phức Âm! Em! ”
Cánh cửa phòng ngủ mở ra rồi mạnh bạo đóng lại, Ngao Hựu Triết cũng dừng lại việc níu kéo, thở dài nhìn xuống tiểu Thi trong lòng, sau đó hôn vào gò má láng mịn mềm mại của cô bé, nói:
“ Mẹ giận ba luôn rồi đấy. ”
“ Mẹ hung dữ ghê í, mẹ không có sợ ba ~ ”
Ngao Hựu Triết phì cười cùng với sắc mặt cưng chiều yêu thương tiểu Thi, lên tiếng:
“ Ây, bảo bối, mẹ mà nghe được là hai ba con mình tiêu đời đấy. ”
Rời khỏi phòng ngủ Đàm Phức Âm đi lên tầng trên tìm Tạ Bích Như và tiểu Vỹ, trông khá tự nhiên vì Ngao Bỉnh Uy đã đi công tác nên biết trong phòng chỉ có hai mẹ con em ấy, không phá hoại giây phút vui vẻ của gia đình họ.
“ Tiểu Vỹ, bác hai ẵm nha ~ ”
Đàm Phức Âm bồng bế cậu bé trên tay, trông cô cũng rất thích trẻ con. Thực sự thì cô đã có dự định sinh thêm cho Ngao Hựu Triết khi tiểu Thi lên ba nhưng anh không chịu, cô năn nỉ mãi đến giờ cũng chẳng được.
“ Chị Âm, buồn cười anh hai thật đó, ai làm rể anh ấy chắc áp lực lắm...haha ~ ”
Nghe thế, Phức Âm hậm hực lên tiếng:
“ Không ai chịu nổi áp lực đó đâu ~ ”
Ngồi tám chuyện với Tạ Bích Như đến khi tiểu Vỹ đã ngủ Đàm Phức Âm vẫn chưa chịu về phòng, vốn dĩ cơn giận trong lòng chưa hề tiêu tan.
Cuối cùng mười giờ tối Ngao Hựu Triết lên phòng gõ cửa tìm kiếm, căn bản biết Phức Âm đang ở bên trong. Cánh cửa mở ra anh lập tức đón nhận ngay ánh mắt sắc lẹm như dao của cô, lườm nguýt chán ghét rồi dứt khoát lướt ngang qua anh.
“ Vợ ~ ”
Ngao Hựu Triết níu tay thì Phức Âm vùng vẫy xô đẩy, liên tục đến khi vào phòng của hai người.
“ Anh bỏ ra coi, anh làm gì vậy? ”
“ Tại anh thương con quá, thấy bị trầy nên anh xót, chứ anh cũng dạy bảo con tử tế mà, có chiều gì đâu ~ ”
Đàm Phức Âm chẳng mảy may quan tâm tiến thẳng đến giường nằm xuống kéo chăn đắp kín, vốn dĩ đang bất mãn trước cách ‘ dạy bảo ’ của anh.
Cô phạt úp mặt vào tường mười phút thì hai phút sau anh đã giải cứu.
Chỉ cần anh đi đón tan học là có thêm mấy món đồ chơi, muốn ăn kem, ăn kẹo hay gà rán đều được, chiều đến mức tiểu Thi hiện tại đã sinh hư.
“ Em ~ ”
Ngao Hựu Triết cũng nhanh chóng lên giường, sử dụng chiêu thức như bao lần nằm nghiêng theo cô ôm ấp dỗ dành, bàn tay mò mẫn vào trong váy áo nắn bóp bầu ngực to tròn mềm mại.
“ Tay anh lộn xộn lắm rồi đấy, mau bỏ ra coi, bực bội chết đi được, tránh xa đừng đụng chạm vào tôi. ”
“ Cho anh yêu đi, hai ngày rồi, thèm lắm luôn, nha vợ yêu ~ anh nhịn khó chịu quá ~ ”
Đàm Phức Âm dùng cả tay và chân đẩy đạp vùng vẫy, khuôn mặt hậm hực vẫn chưa nguôi ngoai cơn tức trong lòng, lên tiếng:
“ Mặc kệ anh, tôi không cho, đừng có đụng vào! ”
“ Tự dưng không cho, không cho là anh ra ngoài giải quyết đấy nhé... ”
Đàm Phức Âm nhướn mày thách thức, lên tiếng:
“ Anh đi đi, tôi không cấm. ”
Ngao Hựu Triết đanh mắt xuất hiện tia máu, bàn tay đang đặt trên bầu ngực mềm mại của Phức Âm bỗng dưng dứt ra thu về, dứt khoát ngồi dậy với vẻ mặt nghiêm túc nhìn trân trân vào cô.
Thế nhưng, Đàm Phức Âm cũng chẳng chịu thua, lườm nguýt một cái rồi ngoảnh mặt không thèm đoái hoài, chỉ đến khi phần nệm có sự chuyển động nhún nhún cô mới dao động len lén ngoảnh lại kiểm tra.
Chỉ là Ngao Hựu Triết vẫn ngồi ở vị trí đó, sự chuyển động đó cũng là do anh cố tình làm ra, nhếch môi khẽ cười rồi lên tiếng:
“ Sợ rồi à? ”
“ Sợ cái gì? Anh thử đi đi, nhưng đi rồi thì đừng về nữa, tôi sợ là sợ lây bệnh đấy. ”
Ngao Hựu Triết bật cười, bất lực tiếp tục nằm xuống ôm cô vào lòng, bàn tay tìm tới bầu ngực xoa nắn như một thói quen. Có điều lần này Đàm Phức Âm không còn phản ứng, chẳng biết có phải đã ‘ sợ ’ hay không mà nằm êm nhưng cũng chẳng phối hợp.
“ Được rồi, anh sẽ bớt chiều tiểu Thi lại, đừng nóng giận nữa mà ~ giận là không còn đáng yêu đâu đó ~ ”
“ Anh thấy Du Lan không, cũng vì bị chiều hư và ỷ lại Du gia nên mới tác tệ tới mức đó. Con chỉ một mình anh thương à, em làm mẹ mang nặng đẻ đau, con đối với em là quan trọng nhất, nhưng chẳng thể vì đó mà không dạy bảo răn đe. ”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất