Ngọc Tịnh Thi hiểu ra ngay, vừa xong chuyện là người phụ nữ kia đã gọi điện thoại cho Kinh Tử Sâm để cáo trạng ngay.
Cho nên giờ phút này Ngọc Tịnh Thi đột nhiên nhìn rất rõ vị trí của Lê Mạn Nhu trong lòng Kinh Tử Sâm.
Cho dù cô ta không muốn tin cũng buộc phải tin.
Nhìn căn biệt thự to đẹp trong sân, nghĩ đến dáng vẻ thản nhiên bưng trà gừng của người phụ nữ kia, cô ta rất ngưỡng mộ...
Ngọc Tịnh Thi không xông thẳng vào vịnh Phỉ Thúy chỉ vì một chiếc khuyên tai, bởi vì rõ ràng làm như vậy sẽ chỉ khiến bản thân xấu hổ.
Trong phòng khách của biệt thự.
Lê Mạn Nhu đang chơi cờ vây cùng Minh Triết và Bảo Ngọc.
“Mẹ ơi, khi nào mới có thể gặp được Diệu Hàm vậy ạ?”
“Mẹ ơi, chúng ta còn trở về thôn Đông Mai không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Khóe môi Lê Mạn Nhu khẽ nhếch lên. “Nhưng chiều nay vẫn phải đến một nơi với ba, đợi ba xong việc thì về.
“Phải rồi, ba nói đã sắp xếp trường mẫu giáo tốt nhất Ninh Hải cho chúng ta!” Bảo Ngọc mong đợi hỏi: “Ở đó có cô Nhật Hà tuyệt nhất trần đời không mẹ?”
“Ở đó không có cô Nhật Hà, nhưng các thầy cô ở đó cũng sẽ yêu thương các con giống như cô Nhật Hà vậy, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời thì các con chính là bảo bối mà các thầy cô yêu quý nhất!”
“Chúng con nhất định sẽ ngoan ngoãn ạ!”
Nói chuyện với bọn trẻ một lúc, chơi ba ván cờ vây, thím Chu đưa bọn trẻ lên tầng chơi khu vui chơi.
Lê Mạn Nhu nhìn thấy trên mặt quản gia lộ ra nụ cười vui mừng, cô cũng mỉm cười theo.
Quản gia nói: “Mợ chủ, nơi này trước đây chưa bao giờ náo nhiệt như vậy”
“Hi vọng sự xuất hiện của bọn trẻ không làm quấy nhiễu sự yên tĩnh này”
“Tất nhiên là không rồi.” Quản gia mặt mày hiền từ: “Chúng tôi đều rất thích cậu chủ Minh Triết và cô chủ Bảo Ngọc.
“Quản gia Thẩm, anh ngồi đi” Lê Mạn Nhu nhường chỗ cho anh ta.
Quản gia hơi ngạc nhiên, còn cô lại dịu dàng nói: “Ngồi đi, tôi muốn hỏi thăm chút chuyện từ anh. Sau đó rót cho anh ta một tách trà: “Tôi đã gọi điện thoại cho Kinh Tử Sâm, anh ấy nói chiều nay sẽ đưa tôi đi gặp mẹ anh ấy, bảo tôi tìm hiểu trước tình hình của mẹ anh ấy từ anh.
Quản gia hiểu tính tình của cậu Kinh, anh không hề đùa giỡn với chuyện tình cảm.
Bất kể cậu Kinh kết hôn với cô Lê vì lý do gì thì cũng không ảnh hưởng đến việc họ sẽ nắm tay nhau sống hết một đời.
Vì vậy quản gia không hề giấu giếm, anh ta nói rõ đầu đuôi ngọn ngành: “21 năm trước... Cũng chính là năm mà cậu Kinh 17 tuổi, căn nhà cũ của nhà họ Kinh đã xảy ra một trận hỏa hoạn, mẹ cậu ấy...
“Khoan đã” Lê Mạn Nhu đặc biệt nhạy bén. “21 năm trước Kinh Tử Sâm 17 tuổi? Vậy hiện giờ anh ấy bao nhiêu tuổi?”
“38 tuổi”
....” Trời đất! Lê Mạn Nhu lập tức ngây ngốc: “Anh ấy lớn hơn tôi một giáp luôn hả?”
Quản gia bối rối, cô ấy không biết sao?
“Thôi không sao” Cô nhanh chóng tiêu hóa thông tin: “Anh nói tiếp đi, tôi sẽ không ngắt lời nữa, xin lỗi”
“Năm đó nhà họ Kinh xảy ra một trận hỏa hoạn, ngọn lửa vô cùng hung dữ, mẹ của cậu Kinh bị mắc kẹt trong biển lửa, không ai dám xông vào, là cậu Kinh liều chết xông vào cứu, phải mất nửa tiếng đồng hồ mới ra được.
Lê Mạn Nhu nghe mà trái tim cũng treo lơ lửng. Được như thế cũng là mạng lớn.
“Tuy bà Kinh đã nhặt được mạng về nhưng lại bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng, mấy năm gần đây dây thanh quản mới hồi phục lại bình thường, nhưng phần lớn da trên trên cơ thể đều quấn bằng gạc trắng, không ai biết dáng vẻ thật sự, cho nên bà ấy quanh năm đều mặc quần áo dài tay, tổn thương thể xác cộng với tổn thương tinh thần khiến tính cách của bà ấy cực kỳ cổ quái”
Lê Mạn Nhu suy tư hỏi: “Trận hỏa hoạn đó... là tai nạn thôi sao?”
“.” Chuyện này có thể nói được không?
Đây là điều cấm kỵ không thể nhắc đến của nhà họ Kinh, quản gia hơi do dự, bởi vì anh ta không chắc chắn cậu Kinh có muốn giấu hay không.
Nhưng Lê Mạn Nhu đã biết được đáp án từ ánh mắt của anh ta rồi, cũng nhìn ra được hoàn cảnh của anh ta: “Quản gia Thẩm, quan hệ giữa Kinh Tử Sâm với mẹ anh ấy như thế nào?” Cô khôn khéo đổi chủ đề.
“Không nói đến chuyện cưới xin còn đỡ” Quản gia trả lời thành thật: “Hễ nhắc đến chuyện cưới xin là lại ầm ĩ, cậu Kinh rất quan tâm đến mẹ mình, dù sao thì... cậu ấy cũng không còn người thân nào nữa.”
“Anh ấy sợ kết hôn à? Ba anh ấy thì sao?” Cô đã từng lên mạng tra nhưng tất cả tư liệu đều đã bị xóa sạch.
“Chắc là không phải sợ kết hôn đâu, dù sao cậu ấy cũng đã kết hôn rồi còn gì?” Quản gia nói: “Ba cậu ấy qua đời rồi. Mợ chủ, cậu Kinh cực kỳ coi trọng tình thân, vì vậy cậu ấy thật lòng yêu thương cậu chủ Minh Triết và cô chủ Bảo Ngọc. Mặc dù...
“Anh cứ nói đi không sao.
“Tôi với anh ấy chỉ là hôn nhân trên hợp đồng thôi.” Lê Mạn Nhu mỉm cười nói: “Vì bọn trẻ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất